Dâm tặc
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Vu Nhai dĩ nhiên muốn khống chế quả mìn hẹn giờ này. Nguyệt Lâm Sa không thể vào phía sau tấm bia đá thứ hai, lại chỉ có thể bị động phòng ngự. Điều này làm cho nàng rất tức giận, nhưng sau đó càng ngày nàng càng để ý tới nữa. Nàng có thể cảm giác được bản thân mình có tiến bộ.
Vu Nhai mang đến áp lực, hình như còn lớn hơn so với áp lực của các ca ca của nàng tạo ra!
Nói chung, quan hệ của hai người rất phức tạp. Thoáng nhìn một chút, giống như một đôi phu thể đang ẩn cư... Nam rèn sắt, nữ nướng thịt; Nhìn thêm chút nữa, hai người là đôi phu thê thích cãi vã. Đến buổi tối, hai phu thê bọn họ không phải là chiến đấu ở trên giường, mà lại là chém giết sinh tử.
Phong Doanh Kiếm Thuật, Thất Tinh Kích Kỹ, ám ảnh chặn giết, Vu Nhai không ngừng lĩnh hội chiến đấu, không ngừng đánh lén, không ngừng tránh né các loại ma pháp công kích. Huyền Binh bình thường trong tay dường như càng khoái hoạt hơn. Trước đây không có được như vậy. Huyền khí sinh linh, cũng khiến cho Binh Linh sau khi tiến vào Huyền Binh bình thường, nảy sinh cảm giác đặc biệt. A, giống như vừa ăn vừa chiến đấu, trong cơ thể tiêu hao không lớn.
- Gió xoáy cấp tốc!
Nguyệt Lâm Sa cúi đầu vừa quát, từng luồng gió xoáy màu trắng mang theo vài thanh dao sắc cắt qua không trung lao về phía Vu Nhai.
Ba tháng, Vu Nhai gần như đã hiểu thấu tất cả thủ đoạn của Nguyệt Lâm Sa. Ngay lập tức hắn đã có phản ứng. Chỉ có điều, đúng vào lúc này, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái.
- Đáng chết, cái này của nàng căn bản không phải là gió xoáy cấp tốc. Đây là ma pháp không gian!
- A, quên nói, gió xoáy cấp tốc của ta bí mật mang theo lưỡi dao không gian. Hôm qua ta mới nghiên cứu ra được!
Hai mắt Nguyệt Lâm Sa híp thành một đường, cười hì hì nói:
- Xem ra như vậy còn chưa bắt được ngươi. Cánh cửa không gian, thuấn!
Thực lực Vu Nhai dù sao cũng không bằng Nguyệt Lâm Sa. Mặc dù không đến mức như Nguyệt Lâm Sa đã nói, có thể dễ dàng tiêu diệt mười người, trăm người như Vu Nhai, nhưng một đẳng cấp lớn đại biểu cho khoảng cách cực lớn.
Vu Nhai cầm U Hoang Kiếm trên tay không ngừng ngăn cản gió xoáy cấp tốc kết hợp với ma pháp lưỡi dao không gian. Đúng vào lúc này, hắn cảm giác được phía sau xuất hiện một đạo bạch quang, dường như muốn cắn nuốt hắn.
Vu Nhai kêu lên một tiếng kỳ quái. Thất Tinh Thần Kích trong tay, hắn điên cuồng vung một vòng. Mũi kích cực lớn cắt bạch quang thành hai nửa. Đồng thời Nguyệt Lâm Sa cũng cúi đầu kêu một tiếng, rất nhanh tránh được công kích của Thất Tinh Thần Kích. Trên người nàng phát ra một tiếng rách khe khẽ, nhưng nàng không để ý tới.
Ngày hôm nay vào thời điểm tiểu tử này đắc ý, nàng phải bắt hắn, nguyền rủa hắn, khiến hắn trở thành nam nô của mình, sau đó sẽ để hắn phá cốc!
Tâm tư của Nguyệt Lâm Sa có thể nói là có chút tà ác. Đối với loại tiểu binh này vô sỉ này phải tà ác.
- A...
Vu Nhai không lùi mà tiến tới. Thất Tinh Thần Kích trong tay hắn liên tục đâm tới. Chỉ cần không đánh ra đại chiêu, hắn vẫn có khả năng sử dụng Thất Tinh Thần Kích. Hắn cũng dần dần cảm nhận được cách dùng Thất Tinh Thần Kích. Trước đó hắn vẫn suy nghĩ, nếu dòng chính của gia tộc lớn đều dung hợp với Huyền Binh có Binh Linh, bọn họ cũng không có nhiều Huyền Binh như mình. Chỉ có một chuyện, nếu như không thể khống chế, vậy còn đánh cái rắm.
Trong đó khẳng định có cách nào đó. Gần đây trong thời gian rèn, hắn đã lĩnh ngộ ra được một điểm. Đó chính là khống chế. Sở dĩ hắn đánh một kích sẽ bị rút sạch lực lượng, là bởi vì hắn không khống chế được, đã bị Thất Tinh Thần Kích rút sạch huyền khí.
Chỉ cần có thể khống chế được lượng huyền khí, như vậy chuyện khống chế Thất Tinh Thần Kích đã không còn là vấn đề.
Đương nhiên, loại khống chế này thực sự không dễ dàng. Phía trên Thần Binh đều cần lực hút, hấp thu huyền khí.
Dòng chính gia tộc lớn sợ rằng ngay từ đầu đã học cách khống chế huyền khí, học làm sao chống đỡ được loại hấp thu này. Đương nhiên, gia tộc lớn ngoại trừ mấy vị kinh tài tuyệt diễm kia, bọn họ lúc dung hợp Huyền Binh bản mệnh nhập thể, không có khả năng biến thái giống như Thất Tinh Thần Kích.
- Khóa không gian!
Thấy Vu Nhai vọt tới, Nguyệt Lâm Sa có chút bất ngờ, nhưng vẫn lạnh lùng bình tĩnh, vẫn bày bố xung quanh. Nàng hiểu rất rõ về Vu Nhai. Tiểu tử này rất khả năng trong nháy mắt sẽ bỏ chạy mất. A, ngày hôm nay có chút cổ quái. Tiểu tử này không ngờ sau khi thấy mình đã phóng ra khóa không gian vẫn thờ ơ, vẫn nhìn mình chằm chằm. Khoan đã, ánh mắt này có chút cổ quái. Hắn nhìn đi đâu vậy...
Cúi đầu vừa nhìn, Nguyệt Lâm Sa đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái...
Nàng điên cuồng che hai đại bạch thỏ không biết đã nhảy ra từ lúc nào.
Ầm ầm ầm.
Những tiếng nổ mạnh liên tục vang lên. Trong nháy mắt khóa không gian tan vỡ. Vu Nhai liều chết bịt mũi lui về phía sau. Hắn rất sợ mình sơ ý một chút sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Lớn. Thật sự quá lớn. Vu Nhai cảm giác thời điểm còn ở cửa thành, mình vẫn phán đoán sai lầm, kinh nghiệm chưa đủ.
- Ta muốn giết ngươi!
Cốc Phản Nghịch ở rơi vào trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó chợt bị một tiếng thét kinh thiên chói tai phá vỡ.
Chỉ thấy Nguyệt Lâm Sa cởi áo xuống, cột vào ngang ngực, lộ ra phần bụng phẳng và hai vai trắng như tuyết, mang theo cuồng phong, liều chết vọt về phía Vu Nhai.
Vu Nhai lại hoảng sợ, vội nói:
- Không nên vào đây. Đã tới tấm bia đá thứ hai!
- Ta muốn giết ngươi, dâm tặc!
Nguyệt Lâm Sa dường như không nghe được lời Vu Nhai nói, tiếp tục xông vào.
- Dừng lại. Nhanh dừng lại. Nàng muốn chết sao?
Vu Nhai kêu lên.
Hắn đã không giống như lúc mới đi vào. Trong lòng hắn không muốn thấy Nguyệt Lâm Sa chết. Nhưng tốc độ di chuyển của Nguyệt Lâm Sa quá nhanh. Với thực lực đại ma đạo sĩ của nàng, nếu hắn xông lên chẳng phải sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ sao? Vậy phải làm sao bây giờ?
- Mẹ nó, nàng điên rồi sao?
Nếu không kịp ngăn cản, nàng sẽ bị các cơ quan ép thành mảnh nhỏ. Dường như thấy được bộ dạng hương tiêu ngọc nát của nàng, Vu Nhai không quản được nhiều, cắm Thất Tinh Thần Kích xuống mặt đất, hai chân trần bạo phát ra huyền khí, giẫm mạnh lên chuôi của Thất Tinh Thần Kích. Thoáng cái, huyền khí đã bị Thất Tinh Thần Kích rút sạch, lại bắn ngược trở lại. Toàn thân Vu Nhai bắn ra ngoài.
Tiếng gió thổi điên cuồng gào thét ở bên tai. Huyền khí trên người giống như bể bị tháo nước, chỉ có điều tốc độ lại nhanh đến dọa người. Thời điểm hắn đến gần Nguyệt Lâm Sa, một quyền mang theo lực lượng Thất Tinh Thần Kích phá thành một lỗ hổng. Sau đó thân thể khó nhọc lắc một cái, giang hai tay ra ôm lấy công chúa. Lực lượng va chạm, ma pháp phong nhận vô cùng sắc bén trở nên hỗn loạn, quấn lấy Vu Nhai và Nguyệt Lâm Sa. Từng vết máu xuất hiện ở trên người của hai người, dường như đang vẽ ra từng đường trên da của hai người. May là phong nhận hỗn loạn, đường vẽ rất cạn.
Vu Nhai và Nguyệt Lâm Sa vội vàng lăn một vòng, theo phong nhận hỗn loạn ngã xuống. Hai người ôm nhau thật chặt. Lực lượng khổng lồ khiến cho bọn họ không cách nào dừng lại.
Vu Nhai mang đến áp lực, hình như còn lớn hơn so với áp lực của các ca ca của nàng tạo ra!
Nói chung, quan hệ của hai người rất phức tạp. Thoáng nhìn một chút, giống như một đôi phu thể đang ẩn cư... Nam rèn sắt, nữ nướng thịt; Nhìn thêm chút nữa, hai người là đôi phu thê thích cãi vã. Đến buổi tối, hai phu thê bọn họ không phải là chiến đấu ở trên giường, mà lại là chém giết sinh tử.
Phong Doanh Kiếm Thuật, Thất Tinh Kích Kỹ, ám ảnh chặn giết, Vu Nhai không ngừng lĩnh hội chiến đấu, không ngừng đánh lén, không ngừng tránh né các loại ma pháp công kích. Huyền Binh bình thường trong tay dường như càng khoái hoạt hơn. Trước đây không có được như vậy. Huyền khí sinh linh, cũng khiến cho Binh Linh sau khi tiến vào Huyền Binh bình thường, nảy sinh cảm giác đặc biệt. A, giống như vừa ăn vừa chiến đấu, trong cơ thể tiêu hao không lớn.
- Gió xoáy cấp tốc!
Nguyệt Lâm Sa cúi đầu vừa quát, từng luồng gió xoáy màu trắng mang theo vài thanh dao sắc cắt qua không trung lao về phía Vu Nhai.
Ba tháng, Vu Nhai gần như đã hiểu thấu tất cả thủ đoạn của Nguyệt Lâm Sa. Ngay lập tức hắn đã có phản ứng. Chỉ có điều, đúng vào lúc này, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái.
- Đáng chết, cái này của nàng căn bản không phải là gió xoáy cấp tốc. Đây là ma pháp không gian!
- A, quên nói, gió xoáy cấp tốc của ta bí mật mang theo lưỡi dao không gian. Hôm qua ta mới nghiên cứu ra được!
Hai mắt Nguyệt Lâm Sa híp thành một đường, cười hì hì nói:
- Xem ra như vậy còn chưa bắt được ngươi. Cánh cửa không gian, thuấn!
Thực lực Vu Nhai dù sao cũng không bằng Nguyệt Lâm Sa. Mặc dù không đến mức như Nguyệt Lâm Sa đã nói, có thể dễ dàng tiêu diệt mười người, trăm người như Vu Nhai, nhưng một đẳng cấp lớn đại biểu cho khoảng cách cực lớn.
Vu Nhai cầm U Hoang Kiếm trên tay không ngừng ngăn cản gió xoáy cấp tốc kết hợp với ma pháp lưỡi dao không gian. Đúng vào lúc này, hắn cảm giác được phía sau xuất hiện một đạo bạch quang, dường như muốn cắn nuốt hắn.
Vu Nhai kêu lên một tiếng kỳ quái. Thất Tinh Thần Kích trong tay, hắn điên cuồng vung một vòng. Mũi kích cực lớn cắt bạch quang thành hai nửa. Đồng thời Nguyệt Lâm Sa cũng cúi đầu kêu một tiếng, rất nhanh tránh được công kích của Thất Tinh Thần Kích. Trên người nàng phát ra một tiếng rách khe khẽ, nhưng nàng không để ý tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm nay vào thời điểm tiểu tử này đắc ý, nàng phải bắt hắn, nguyền rủa hắn, khiến hắn trở thành nam nô của mình, sau đó sẽ để hắn phá cốc!
Tâm tư của Nguyệt Lâm Sa có thể nói là có chút tà ác. Đối với loại tiểu binh này vô sỉ này phải tà ác.
- A...
Vu Nhai không lùi mà tiến tới. Thất Tinh Thần Kích trong tay hắn liên tục đâm tới. Chỉ cần không đánh ra đại chiêu, hắn vẫn có khả năng sử dụng Thất Tinh Thần Kích. Hắn cũng dần dần cảm nhận được cách dùng Thất Tinh Thần Kích. Trước đó hắn vẫn suy nghĩ, nếu dòng chính của gia tộc lớn đều dung hợp với Huyền Binh có Binh Linh, bọn họ cũng không có nhiều Huyền Binh như mình. Chỉ có một chuyện, nếu như không thể khống chế, vậy còn đánh cái rắm.
Trong đó khẳng định có cách nào đó. Gần đây trong thời gian rèn, hắn đã lĩnh ngộ ra được một điểm. Đó chính là khống chế. Sở dĩ hắn đánh một kích sẽ bị rút sạch lực lượng, là bởi vì hắn không khống chế được, đã bị Thất Tinh Thần Kích rút sạch huyền khí.
Chỉ cần có thể khống chế được lượng huyền khí, như vậy chuyện khống chế Thất Tinh Thần Kích đã không còn là vấn đề.
Đương nhiên, loại khống chế này thực sự không dễ dàng. Phía trên Thần Binh đều cần lực hút, hấp thu huyền khí.
Dòng chính gia tộc lớn sợ rằng ngay từ đầu đã học cách khống chế huyền khí, học làm sao chống đỡ được loại hấp thu này. Đương nhiên, gia tộc lớn ngoại trừ mấy vị kinh tài tuyệt diễm kia, bọn họ lúc dung hợp Huyền Binh bản mệnh nhập thể, không có khả năng biến thái giống như Thất Tinh Thần Kích.
- Khóa không gian!
Thấy Vu Nhai vọt tới, Nguyệt Lâm Sa có chút bất ngờ, nhưng vẫn lạnh lùng bình tĩnh, vẫn bày bố xung quanh. Nàng hiểu rất rõ về Vu Nhai. Tiểu tử này rất khả năng trong nháy mắt sẽ bỏ chạy mất. A, ngày hôm nay có chút cổ quái. Tiểu tử này không ngờ sau khi thấy mình đã phóng ra khóa không gian vẫn thờ ơ, vẫn nhìn mình chằm chằm. Khoan đã, ánh mắt này có chút cổ quái. Hắn nhìn đi đâu vậy...
Cúi đầu vừa nhìn, Nguyệt Lâm Sa đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái...
Nàng điên cuồng che hai đại bạch thỏ không biết đã nhảy ra từ lúc nào.
Ầm ầm ầm.
Những tiếng nổ mạnh liên tục vang lên. Trong nháy mắt khóa không gian tan vỡ. Vu Nhai liều chết bịt mũi lui về phía sau. Hắn rất sợ mình sơ ý một chút sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Lớn. Thật sự quá lớn. Vu Nhai cảm giác thời điểm còn ở cửa thành, mình vẫn phán đoán sai lầm, kinh nghiệm chưa đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta muốn giết ngươi!
Cốc Phản Nghịch ở rơi vào trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó chợt bị một tiếng thét kinh thiên chói tai phá vỡ.
Chỉ thấy Nguyệt Lâm Sa cởi áo xuống, cột vào ngang ngực, lộ ra phần bụng phẳng và hai vai trắng như tuyết, mang theo cuồng phong, liều chết vọt về phía Vu Nhai.
Vu Nhai lại hoảng sợ, vội nói:
- Không nên vào đây. Đã tới tấm bia đá thứ hai!
- Ta muốn giết ngươi, dâm tặc!
Nguyệt Lâm Sa dường như không nghe được lời Vu Nhai nói, tiếp tục xông vào.
- Dừng lại. Nhanh dừng lại. Nàng muốn chết sao?
Vu Nhai kêu lên.
Hắn đã không giống như lúc mới đi vào. Trong lòng hắn không muốn thấy Nguyệt Lâm Sa chết. Nhưng tốc độ di chuyển của Nguyệt Lâm Sa quá nhanh. Với thực lực đại ma đạo sĩ của nàng, nếu hắn xông lên chẳng phải sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ sao? Vậy phải làm sao bây giờ?
- Mẹ nó, nàng điên rồi sao?
Nếu không kịp ngăn cản, nàng sẽ bị các cơ quan ép thành mảnh nhỏ. Dường như thấy được bộ dạng hương tiêu ngọc nát của nàng, Vu Nhai không quản được nhiều, cắm Thất Tinh Thần Kích xuống mặt đất, hai chân trần bạo phát ra huyền khí, giẫm mạnh lên chuôi của Thất Tinh Thần Kích. Thoáng cái, huyền khí đã bị Thất Tinh Thần Kích rút sạch, lại bắn ngược trở lại. Toàn thân Vu Nhai bắn ra ngoài.
Tiếng gió thổi điên cuồng gào thét ở bên tai. Huyền khí trên người giống như bể bị tháo nước, chỉ có điều tốc độ lại nhanh đến dọa người. Thời điểm hắn đến gần Nguyệt Lâm Sa, một quyền mang theo lực lượng Thất Tinh Thần Kích phá thành một lỗ hổng. Sau đó thân thể khó nhọc lắc một cái, giang hai tay ra ôm lấy công chúa. Lực lượng va chạm, ma pháp phong nhận vô cùng sắc bén trở nên hỗn loạn, quấn lấy Vu Nhai và Nguyệt Lâm Sa. Từng vết máu xuất hiện ở trên người của hai người, dường như đang vẽ ra từng đường trên da của hai người. May là phong nhận hỗn loạn, đường vẽ rất cạn.
Vu Nhai và Nguyệt Lâm Sa vội vàng lăn một vòng, theo phong nhận hỗn loạn ngã xuống. Hai người ôm nhau thật chặt. Lực lượng khổng lồ khiến cho bọn họ không cách nào dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro