Triệu Hoán Thần Binh

Mùi vị không tệ

Hạ Nhật Dịch Lãnh

2024-07-23 06:43:18

Từng cánh hoa màu trắng, màu hồng phấn theo gió cuốn lên khỏi mặt đất, sau đó rơi lả tả xuống.

Ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau...

Bất kể là Vu Nhai vẫn Nguyệt Lâm Sa, đầu óc chợt trở nên trống rỗng.

Vu Nhai vẫn chìm trong sự mạo hiểm vừa rồi. Nguyệt Lâm Sa là một thiếu nữ chưa trải qua sự đời, đột nhiên bị nam nhân đè xuống, cảm giác tức giận cũng không biết đi nơi nào, chỉ còn dư lại sự trống rỗng.

Vu Nhai dần dần tỉnh táo lại, sau đó lại dần dần tiến tới trạng thái của phần lớn nam nhân đều sẽ tiến vào. Đó chính là trạng thái dùng nửa người dưới suy nghĩ. Tình cảnh hiện tại thật sự quá mập mờ. Nam trên nữ dưới, trái tim không tự chủ đập mạnh. Dường như có thể nghe được tiếng tim hai người đập liên hồi, có tiết tấu, gõ vào thần kinh của hắn.

Chậm rãi, đầu Vu Nhai cúi thấp xuống, Nguyệt Lâm Sa cũng theo bản năng hai mắt nhắm nghiền.

Bốn môi thoáng tiếp xúc. Cảm giác lạnh lẽo cùng lửa nóng đan xen. Vào giờ phút này, thế giới dường như dừng lại.

Đúng vào lúc này, một giọt nước không này nhẹ nhàng từ khóe mắt Nguyệt Lâm Sa rơi dưới, khiến Vu Nhai thoáng ngẩn ngơ. Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên thiếu nữ luôn mang theo mặt nạ màu trắng, hai mắt mù nhưng vô cùng quật cường kia..

Cả người hắn liền bắn ra ngoài.

Cùng lúc đó, Nguyệt Lâm Sa cũng rất nhanh mở đôi mắt còn ngấn nước ra, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Chỉ thấy hắn lau môi, cười hắc hắc nói:

- Mùi vị không tệ, lần sau tiếp tục!

Nói xong, Vu Nhai trực tiếp quay người đi. Từng vết máu trên người hắn ở ánh lửa chiếu vào giống như chiến sĩ liều chết.

Đột nhiên, Vu Nhai lại quay người lại, trong tay lóe lên bạch quang. Một bộ trang phục nữ võ sĩ màu đen xuất hiện trong tay. Hắn đi tới, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Nguyệt Lâm Sa, tiếp đó lại xoay người rời đi.

- Đừng cho rằng ta là biến thái. Ta không có sở thích thu thập quần áo của nữ tính.Chiếc nhẫn không gian này là của người khác. Ta biết nàng mang theo không nhiều y phục, bởi vậy mới đưa qua!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vu Nhai ngừng lại, giải thích một chút, sau đó đi hai bước, lại dừng lại một chút:

- Tại sao lại dễ kích động như vậy? Muốn chết cũng không cần phải làm như thế. Vừa rồi nàng không phải đã nhìn ta sao? Bây giờ ta nhìn lại nàng không phải đã hòa nhau sao? Lại nói ta chỉ nhìn hai... Ách, nàng còn nhìn bộ phận quan trọng của ta. Nếu như nàng vẫn cảm thấy bị thua thiệt, vậy ta có thể lại cho nàng xem một chút nữa là được chứ gì? Chết không giải quyết được vấn đề đâu! Sau đó đừng vọng động như vậy, biết không?

- Ai muốn nhìn ngươi chứ?

Nguyệt Lâm Sa đảo mắt nói.

- Bất kể thế nào, thù này ta nhớ kỹ. Còn mối thù hôn ta, ta cũng sẽ tính sổ với ngươi. Ngươi cứ chờ đấy. Ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã sống ở trên thế giới này!

- Ta ngất. Không cho ta hôn, nàng còn nhắm mắt lại làm gì? Đây là ám chỉ. Nàng có hiểu hay không? Tính toán lại một chút, tối đa ta lại để cho nàng hôn lại là được chứ gì?

Vu Nhai xoay người cả giận nói. Hắn biết mặc dù Nguyệt Lâm Sa nói ra lời uy hiếp, nhưng đã tỉnh táo lại, chí ít không vọt vào chỗ chết nữa. Trên mặt cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, lại bắt đầu vui đùa.

- Đi tìm chết đi!

Nguyệt Lâm Sa chuẩn bị ném trang phục võ sĩ ra, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại. Phong nhận vừa rồi khiến trang phục nàng buộc trước ngực bị cắt thủng mấy lỗ.

Vu Nhai cười hắc hắc, biến mất ở trong ánh lửa. Cũng không lâu lắm, phía xa lại truyền tới tiếng rèn sắt.

Nguyệt Lâm Sa ôm thật chặt lấy trang phục của thần nữ Tham Lang, trên mặt âm tình bất định, trong lòng lại vô cùng rối loạn!

Trong sự rối loạn hình như còn có một chút ấm áp, một chút lạ thường, một chút hận ý. Nàng nhẹ nhàng liếm môi. Đột nhiên nàng ý thức được điều gì đó, lại phun phì phì. Không biết thời gian trôi qua bao lâu nàng mới bình phục trở lại. Ánh lửa khiến làn da trắng của nàng biến thành màu hồng.

...

Trời sáng, Vu Nhai đứng ở trước tấm bia đá thứ ba. Ban đầu cần hai ngày mới đối phó xong một khoáng thạch, hiện tại chỉ một buổi tối hắn đã làm xong. Trên tấm bia đá thứ ba lại viết mấy chữ lớn:

- Người nửa năm chưa hoàn thành, chết!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói cách khác, nửa năm không đập hết tất cả khoáng thạch phía ngoài, cho dù là người thừa kế huyết mạch cũng sẽ chết.

Ngay cả có phải hậu nhân của mình hay không, cũng sẽ khiến người ta phải chết. Khắc Liệt Luân Tư quả nhiên là tên biến thái. Chỉ có điều, nếu như không đạt được yêu cầu của Khắc Liệt Luân Tư, cho dù nhận được búa phản nghịch, sau khi rời khỏi đây cũng báo không được thù, vậy có khác gì là chết.

Vỗ nhẹ vào tấm bia đá, trong nháy mắt, lại một phiến đá rơi vào trên tay hắn. Phía trên cũng có vô số chữ. Kỹ thuật rèn chân chính hiện ra ở trước mặt hắn...

Một tiếng động vang lên, đá phiến vỡ tung. Vu Nhai tiếp tục đi tới phía trước.

Từ lúc Vu Nhai bắt được phiến đá, lửa phía ngoài đã tắt, chỉ để lại một con đường dài màu đen và một đống tinh sắt có thể bán ra với giá không tệ. Một thân ảnh chậm rãi xuất hiện. Hóa ra Nguyệt Lâm Sa đã có thể tiến vào.

Vu Nhai không để ý tới nàng, tiếp tục đi tới phía trước. Trải qua chuyện tối hôm qua, hắn có chút nóng lòng muốn về gặp Thủy Tinh.

Ba tháng, nàng còn đang chờ hắn không?

Vu Nhai không biết. Hắn chỉ có thể cố gắng tranh thủ thời gian đi ra. Ma pháp trận thứ hai mở ra, một lò rèn cực lớn xuất hiện. Phía trên còn có một cây búa. Chỉ có điều nó lớn hơn cây búa ở cửa thử thách thứ nhất, đồng thời cũng nặng hơn nhiều.

Thử thách vẫn là rèn sắt. Chỉ có điều yêu cầu lại cao hơn nhiều. Muốn vượt qua chí ít phải có thể rèn ra sắt tinh Huyền Binh tam giai. Mục tiêu vượt qua cửa ải là lấy thực lực của hắn bây giờ, đánh ra tinh sắt vương Huyền Binh tam giai.

Tinh sắt vương tam giai, cũng là đẳng cấp cao nhất trong Huyền Binh tam giai. Theo Khắc Liệt Luân Tư, chỉ có ở mỗi giai đánh ra tinh sắt vương mạnh nhất, mới xem như là một thợ rèn đạt tiêu chuẩn, có khả năng tiếp tục học kỹ năng rèn giai tiếp theo. Thật ra về điểm này cũng giống như Thần Huyền Khí Điển. Mỗi một cấp, đều phải đạt được tới mạnh nhất, đạt được tới cảnh giới cao nhất, nếu không chính là thất bại.

Keng keng keng...

Một âm thanh trước sau như một lại vang lên ở bên trong Cốc Phản Nghịch. Vu Nhai không ngừng quai búa. Nhưng khác với trước đây chính là, hiện tại hắn có thêm rất nhiều thủ pháp, rất nhiều trình tự công việc phải làm. Đây chính là con đường nhất định phải đi qua để đạt được Tinh sắt vương tam giai.

Nếu như sớm dung hợp với búa phản nghịch, Vu Nhai sẽ dụng tâm như thế sao?

Đáp án là không. Vu Nhai nhất định sẽ ném những trình tự rườm rà qua một bên, sau đó nghiên cứu các cách đánh nhau. Khi cần, nói ví dụ như thời điểm cha con Khắc Lạp Phu tìm hắn đòi truyền thừa, hắn mới có thể đi tìm hiểu một chút từ chỗ của Khắc Liệt Luân Tư. Mà bây giờ hắn phải đánh, không đánh ra không được. Không đánh ra, Khắc Liệt Luân Tư không thừa nhận hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Thần Binh

Số ký tự: 0