Triệu Hoán Thần Binh

Đỡ được một kiếm xem như hòa

Hạ Nhật Dịch Lãnh

2024-07-23 06:43:18

Hắn chỉ có hứng thú đối với cường giả. Đối với chuyện Hô Duyên Không Đài nịnh bợ lấy lòng hắn nhiều như vậy, hắn trực tiếp phế.

- Vu tiểu tử, đã nghĩ ra đối sách nào chưa?

- Đổi sang sử dụng kiếm, sau đó dùng sự linh hoạt và ám sát khống chế hắn.

Vu Nhai cười khổ nói.

- Đổi cái đầu ngươi. Lão tử đánh còn chưa thoải mái. Nhanh nghĩ biện pháp khác đi!

Khắc Liệt Luân Tư sao có thể cam tâm trở lại như thế?

Vu Nhai không có cách nào chỉ có thể tiếp tục liều mạng. Người lại nặng nề bước tới, lại va chạm phát nổ.

Đáng tiếc, Vu Nhai càng lúc càng yếu thế. Mỗi lần hai bên va chạm, hắn đều sẽ run rẩy một chút.

Đám kỵ sĩ dự bị lúc trước còn lo lắng, khi nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy đã dần dần thả lỏng. Nhưng đám người phía bên Vu Nhai lại bắt đầu lo lắng.

Ở phía ngoài tiểu thành Thanh Man, sắc mặt Lưu Hàn Trạch cuối cùng đã trở nên dễ nhìn hơn. Hiện tại đến phiên hắn trừng mắt với Hạng Phi. Các kỵ sĩ chính thức đang ẩn mình trong bóng tối lại khẽ a một tiếng. Chắc hẳn bọn họ vẫn không nghĩ ra được.

Vừa rồi rõ ràng Vu Nhai đã thức tỉnh cái gì đó. Nhưng vì sao hắn lại yên lặng?

Bọn họ suy nghĩ một chút, đoán chừng hắn đang sử dụng bí pháp gì đó tạm thời tăng cường lực lượng cho cây búa.

Mặc dù là kỵ sĩ chính thức cũng sẽ không nghĩ tới Vu Nhai có thể có biện pháp đánh thức và dung hợp Binh Linh trong Huyền Binh.

A, bọn họ cũng không biết cái búa này thật ra chính là Huyền Binh bản mạng của Vu Nhai. Bọn họ chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Vu Nhai có thể phát huy được lực lượng của cây búa mà thôi. Tuy nhiên khi nghĩ đến Độc Cô gia, rất nhiều thứ đều có thể giải thích. Bên trong Độc Cô gia, bí mật còn nhiều mà.

- Vu Nhai, quyền bông vải!

Đúng lúc này, Răng Lớn đột nhiên kêu lên. Vu Nhai bị vây ở yếu thế, người sáng suốt đều nhìn ra. Bỗng nhiên hắn nhớ tới tình cảnh trước đây, khi Vu Nhai cùng Cự Môn Doanh chiến đấu, Răng Lớn linh quang thoáng hiện.

Trong nháy mắt, mắt Vu Nhai sáng lên, hưng phấn vô cùng. Xem ra mình thâm nhập vào thế giới này hỗn loạn này quá lâu, ngay cả điều quan trọng như vậy cũng quên mất. Hắn tán thưởng nhìn Răng Lớn, to con có trí tuệ lớn.

Rất nhanh hắn liền lui ra, sau đó lại một lần nữa thể hiện tư thế thái cực quyền, nghênh đón Lý Thân Phách đến.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tiểu tử này điên rồi sao? Tại sao lại thể hiện ra tư thế nực cười như vậy?

- Có quỷ mới biết, có lẽ là tuyệt chiêu gì đó.

- Tại sao ta lại thấy toàn là sơ hở vậy?

Các kỵ sĩ dự bị nhíu mày thảo luận. Phía bên Vu Nhai cũng không có mấy người biết quyền bông vải là thứ gì. Ngoại trừ Lữ Nham và Huyết Lệnh ra, Dạ Tình cũng chỉ mới nghe nói qua. Chỉ có điều cũng chỉ nghe tổ Kỳ Binh nói mà thôi, cũng chưa từng nhìn thấy Vu Nhai phát huy bao giờ.

- Họ Vu kia, đây rõ ràng là do chính ngươi muốn chết. Ta ghét nhất là loại người từ bỏ.

- Từ bỏ, ai nói với ngươi ta từ bỏ.

Vu Nhai nhìn búa lớn đập tới, đột nhiên thân thể cong về phía sau, giống như lò xo cầm búa phản nghịch trong tay nâng lên, nhẹ nhàng đỡ lấy búa lớn của Lý Thân Phách. Trên tay nhẹ nhàng hất về phía sau. Huyền khí bị hắn ép lại hoàn toàn, sau đó bạo phát!

Ầm...

- Cái gì? Điều đó là không thể!

Lý Thân Phách nặng nề bắn bay ra ngoài. Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin được vào cảnh tượng trước mắt. Nếu như Thủy Tinh và Hồng Đại Bảo đi tới nơi này, chắc hẳn sẽ rất phiền muộn. Đây không phải là quyền bông vải, dưa hấu lớn chết tiệt trước kia sao? Tại sao lúc trước nhìn thế nào cũng không nhìn ra vậy?

- Trở lại!

Vu Nhai quát lớn.

Lý Thân Phách mờ mịt đứng lên. Hắn căn bản cũng không nghĩ ra được cái gì đã khiến hắn bị bắn ra như vậy. Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều. Vừa nghe được Vu Nhai nói, hắn lại xông tới. Sau đó mọi chuyện diễn ra không khác là mấy. Vu Nhai lại đánh hắn bay ra ngoài. Cùng lúc đó, số đường huyền khí trong cơ thể Vu Nhai lại tách ra. Lúc trước từ 1780 đường, hiện tại đã tăng lên đến 1840 đường, cũng không hề có ý định dừng lại.

Thái cực quyền quả nhiên lợi hại. Thời điểm có cảm ngộ, sẽ luôn nhận được lợi ích không thể tưởng tượng nổi. Trước đây khi hắn còn là Chưởng Binh Sư, cũng nhờ có thái cực quyền mới đạt tới trình độ Chưởng Ngự Tùy Tâm.

Lực lượng tăng lên, Vu Nhai đánh cũng càng lúc càng thuận lợi. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Lý Thân Phách hết lần này tới lần khác, bán ra ngoài. Chậm rãi, Vu Nhai biến thủ thành công. Rõ ràng nhìn toàn thân hắn dường như không có khí lực, nhưng khi tiếp xúc, trong nháy mắt, Lý Thân Phách lại gặp phải bi kịch, sẽ bị bắn văng ra ngoài, giống như đập gấu bông.

- Quyền bông vải, từ lúc nào đế quốc Huyền Binh xuất hiện quyền pháp đáng sợ như vậy?

Đừng nói tới kỵ sĩ dự bị và các thành viên Thánh Hội khác, cho dù là các kỵ sĩ giáo quan xung quanh, các kỵ sĩ chính thức, mỗi người cũng nhìn chằm chằm, trợn mắt há hốc mồm. Cái gì là quyền bông vải, tại sao lại có cảm giác như là quyền pháp vô lại, nhưng thực sự quá cường đại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- A, họ Vu kia, lão tử liều mạng với ngươi!

Lý Thân Phách bị ném nhiều tới mức muốn hôn mê. Hiện tại, hắn đã nổi giận, trực tiếp buông tha phòng thủ vọt tới. Vu Nhai không tiếp tục sử dụng thái cực quyền nưa, trực tiếp vung búa đập xuống...

Ầm...

Lý Thân Phách buông tha phòng thủ, bị đập một búa nặng nề, lại bay ra ngoài, va chạm mạnh, ngã trên mặt đất. Hắn lại run rẩy ngồi dậy, run rẩy dùng tay chỉ vào Vu Nhai:

- Vốn, vốn tưởng rằng ngươi quang minh lỗi lạc. Không nghĩ tới ngươi… ngươi... Phụt!

Lý Thân Phách phun ra một búng máu, ngất xỉu. Thất bại, hoàn toàn thất bại!

- Thế nào là không quang minh lỗi lạc. Vừa rồi ta không có sử dụng ám chiêu. Quyền pháp hoàn toàn thể hiện ra ở trước mặt ngươi. Ngươi phá giải đi.

Vu Nhai nhún vai, quả thực quá khinh người. Loại cảm giác có lực mà không sử dụng ra được này, tới tính cách nóng nảy bướng bỉnh như Lý Thân Phách làm sao chịu được?

- Xôn xao...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đám người phía sau mới bắt đầu hoan hô.

Thắng rồi! Không ngờ đã thắng. Thắng một trận đánh gian nan nhất. Thật sự khó có thể tin được. Không thể tin được. Nếu không phải cuộc chiến đấu còn chưa kết thúc, tất cả sợ rằng đều muốn xông tới điên cuồng ôm lấy Vu Nhai.

Các kỵ sĩ dự bị hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về Độc Cô Cửu Tà.

- Không phải là quyền pháp của Độc Cô gia ta, ta không biết!

Độc Cô Cửu Tà cũng chấn động. Vô lại sao? Khẳng định có chút ít vô lại. Hắn hình như thấy được vài điều thâm ảo từ trong quyền bông vải này, nhưng lại không cách nào nắm được.

Không để ý tới mọi người, Độc Cô Cửu Tà chậm rãi đi về phía trước, phóng qua Lý Thân Phách đang ngất xỉu, đi tới trước mặt Vu Nhai.

- Trận chiến thứ tứ do ta tới. Độc Cô Nhai, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ta một kiếm, một trận chiến này xem như hoà!

- Được, đến đây đi!

Tinh thần Vu Nhai chấn động. Cùng Độc Cô gia quyết đấu, cuối cùng đã khiến người Độc Cô gia chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Thần Binh

Số ký tự: 0