La cái gì mà la
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
- Linh Ý Lưỡng Thiên!
Độc Cô Cửu Tà đột nhiên thốt ra một câu. Cho dù là kỵ sĩ dự bị cũng không có mấy người nghe hiểu được. Nhưng trong đó có người hiểu được, lại cảm thấy khó có thể tin, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ: Không có khả năng như vậy được.
- Điều đó là không thể!
Trong lòng Hạng Phi đang điên cuồng kêu lên. Nhưng Vu Nhai còn chưa đạt được Hoàng Binh Sư. Như vậy chỉ có một cách giải thích này. Hắn thật sự đã tu luyện Linh Binh Sư đạt đến cực hạn sao? Trong lịch sử căn bản không có mấy người có thể đạt được tới cực hạn của Linh Binh Sư. Không đúng, là không có mấy người có thể đạt tới gần cực hạn. Sau khi đến một trình độ nhất định, cũng không có cách nào tiếp tục chia nhỏ sợi huyền khí ra được nữa.
May là kỵ sĩ các giáo quan ở cách xa, cũng không biết Vu Nhai không đạt được Hoàng Binh Sư. Nếu không thật sự không biết bọn họ sẽ còn kinh sợ thành thế nào nữa.
Vũ Qua nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Cuối cùng hắn thật sự không thể không thừa nhận, nếu như ở trên cùng một đẳng cấp, hắn tuyệt không phải là đối thủ của Vu Nhai. May là, hắn đã đạt được Hoàng Binh Sư nhất đoạn. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy, cho dù là lấy thực lực Hoàng Binh Sư nhất đoạn đánh bại Vu Nhai, cũng không có gì thật sự vui vẻ. Tâm tình hắn thật sự suy sụp. Đúng vào lúc này hắn lại mở mắt ra. Hắn không có khả năng buông tha.
Đám người Nghiêm Sương, Dạ Tình và Tiểu Mỹ càng khiếp sợ hơn. Thực lực Vu Nhai tăng lên cũng quá nhanh đi.
Không biết bao nhiêu người đang âm thầm chú ý, sau đó lòng tinh trở nên kiên định hơn. Vu Nhai tạo áp lực quá lớn cho bọn họ. Nếu thật sự không tiến bộ, sợ rằng bọn họ vĩnh viễn cũng không theo kịp bước chân của hắn. Có lẽ có một ngày nào đó, bọn họ sẽ còn kéo chân hắn lại mất.
Huyết Lệnh thở dài. Hắn nhớ tới tình cảnh trước đây khi Vu Nhai vừa gia nhập tổ Kỳ Binh. Răng Lớn lại nắm chặt nắm đấm đầy hưng phấn.
- Gào...
Thời điểm trong lòng mọi người ở đây đang không ngừng biến hóa, trong cơ thể Lý Thân Phách dường như truyền đến một tiếng gầm đầy giận dữ. Có thể không phải là từ trong cơ thể, nhưng nói chung là một lực lượng kinh khủng đột nhiên từ trên người Lý Thân Phách bạo phát ra.
- Là Binh Linh của Lý Thân Phách!
- Độc Cô gia đều là những kẻ biến thái. Ngay cả một kẻ bị trục xuất khỏi gia môn, kiếm cũng không có, còn biến thái như vậy, con mẹ nó thật sự không nói nổi rồi.
- Phù, thật may. Tiểu tử họ Vu này hẳn là sẽ xong đời. Nếu như hắn không xong đời nói, chúng ta thật sự không biết có nên trực tiếp phế bỏ lực lượng của Hoàng Binh Sư một lần nữa tu luyện Linh Binh Sư hay không.
Kỵ sĩ dự bị bào đó cười khổ nói.
- A, tiểu tử, nghĩ biện pháp phát huy lực lượng của ta. Nếu không chúng ta sẽ thua mất.
Khắc Liệt Luân Tư quát lớn.
- Nghĩ biện pháp, ta có biện pháp gì chứ?
Vu Nhai nở nụ cười khổ. Đột nhiên linh quang hắn lóe sáng, trong mắt bạo phát ra tinh quang. Hắn không quan tâm Binh Linh của Lý Thân Phách rốt cuộc là cái gì, trực tiếp sử dụng thủ ấn, sau đó nặng nề ấn ở trên người Khắc Liệt Luân Tư và búa phản nghịch.
Oong...
Búa phản nghịch bỗng nhiên phát ra u quang. Mấy đường vân phía trên thân búa, trong nháy mắt sáng lên.
Khắc Liệt Luân Tư giống như ăn phải xuân dược, điên cuồng kêu lên, sau đó giống như phát điên liên tục đập xuống. Đúng vào lúc này, Vu Nhai dường như cũng thấy được Binh Linh của Lý Thân Phách. Đó là một nhân ảnh, một nhân ảnh của người khổng lồ.
Người lùn đối mặt với người khổng lồ, thật đúng là duyên phận!
- A!
Trong bóng tối truyền đến âm thanh khe khẽ, hư vô mờ ảo. Mọi người ở đây không có cảm giác được, cũng không có cách nào cảm nhận được. Tất cả đều bị những tiếng va chạm thu hút.
Điều khiến cho mọi người không hiểu chính là, rõ ràng Lý Thân Phách đã vận dụng lực lượng Binh Linh, vì sao còn chưa kết thúc?
- Thật thoải mái, tiểu tử, trở lại!
Ầm ầm ầm...
- Thoải mái, thoải mái, thoải mái quá. Tiểu tử, nhanh lên một chút nhanh lên một chút. Cho ta thêm chút lực lượng. Ta có thể đánh ngã tên khổng lồ này.
Khắc Liệt Luân Tư cảm thấy thoải mái. Nếu như ấn quyết có thể tăng cường lực lượng của Thí Thần Ma Nhận, không để ý tới chuyện có thể thể tăng cường lực lượng Binh Linh khác hay không, nhưng chỉ có ở bên trong thế giới của Huyền Binh Điển, Vu Nhai mới có thể vĩnh viễn gia tăng đối với Huyền Binh. Ở bên ngoài, hắn chỉ đánh ra vài đạo ấn quyết lại đánh không ra được. Bởi vì đây là búa phản nghịch, lúc trước sử dụng ấn quyết gia tăng của Huyền Binh Điển, chỉ là một đạo đã vô lực. Chính là thời điểm Vu Nhai đánh bay Địa Yểm Thú.
- Ta đánh không ra ấn quyết!
- Trời ạ, không phải chứ? Như vậy ngươi sẽ thua!
Khắc Liệt Luân Tư lại buồn bực điên cuồng hét lên một tiếng. Hiện tại hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn quát:
- Ta sử dụng lực lượng cuối cùng giúp ngươi ngăn lại tên to lớn này. Ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp đi.
Ầm...
Khắc Liệt Luân Tư bạo phát. Hai búa va chạm vào nhau nổ mạnh. Hai người gần như trong nháy mắt đã lui về phía sau hơn mười thước, gần như trở lại bên trong đội ngũ của hai bên.
Một vài kiến trúc trong doanh địa tạm thời của kỵ vệ Bắc Đấu vốn đã sớm bị chấn động sụp xuống. Trên mặt đường không còn nhìn thấy một viên gạch nào còn lành lặn.
Vù vù...
Mặc dù là thân thể cường đại tuyệt đối như Lý Thân Phách, gia hỏa này cũng không nhịn được thở dốc. Vu Nhai, nếu như không phải lúc trước ở Cốc Phản Nghịch đã được Khắc Liệt Luân Tư thao luyện tám tháng, lúc này chắc hẳn thân thể đã sớm tan rã hết. Dù vậy, hắn vẫn có cảm giác đứng không vững. Búa phản nghịch trong tay hắn mặc dù là Huyền Binh bản mạng, cầm cũng run rẩy, mệt muốn chết.
- Họ Vu, ngày hôm nay cho dù ta thắng, cũng sẽ không tiếp tục sỉ nhục chửi mắng ngươi nữa, cũng sẽ không giết ngươi.
Lý Thân Phách đã thể hiện sự bội phục của mình đối với Vu Nhai. Đối với chuyện Vu Nhai giết chết tam đệ hắn, không phải là không có chứng cứ sao? Về phần Dạ Tình và chuyện bị Thiên Hạt Thứu truy đuổi chạy tới mức lên trời không có cửa, xuống đất không có đường lúc trước sao? A, chỉ cần đánh bại Vu Nhai, không phải có thể cướp được Dạ Tình, có thể báo thù rồi sao?
- Lý Thân Phách thiếu gia.
Hô Diên Không Đài vừa nghe Lý Thân Phách nói như thế, vội vàng kêu lên. Hắn đã thấy rõ thực lực của Vu Nhai. Hiện tại cho dù để hắn đạt được Hoàng Binh Sư tam đoạn, cũng không có thực lực gọi nhịp tranh phách với Vu Nhai. Không có ai hỗ trợ, vậy hắn phải làm sao bây giờ? Phải biết rằng họ Vu này còn có huyết mạch của Độc Cô gia.
- La cái gì mà la!
Lý Thân Phách trực tiếp trừng nhìn qua. Thân thể Hô Duyên Không Đài run lên, thiếu chút nữa thì tè ra quần. Lúc này tướng khí của Lý Thân Phách vẫn còn, thậm chí có chút lây nhiễm sát khí mãnh liệt của Vu Nhai. Nếu như người bình thường bị hắn trừng mắt như thế, chắc hẳn đã trực tiếp ngất đi. Nếu không sợ rằng còn biến thành một kẻ ngu si.
Độc Cô Cửu Tà đột nhiên thốt ra một câu. Cho dù là kỵ sĩ dự bị cũng không có mấy người nghe hiểu được. Nhưng trong đó có người hiểu được, lại cảm thấy khó có thể tin, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ: Không có khả năng như vậy được.
- Điều đó là không thể!
Trong lòng Hạng Phi đang điên cuồng kêu lên. Nhưng Vu Nhai còn chưa đạt được Hoàng Binh Sư. Như vậy chỉ có một cách giải thích này. Hắn thật sự đã tu luyện Linh Binh Sư đạt đến cực hạn sao? Trong lịch sử căn bản không có mấy người có thể đạt được tới cực hạn của Linh Binh Sư. Không đúng, là không có mấy người có thể đạt tới gần cực hạn. Sau khi đến một trình độ nhất định, cũng không có cách nào tiếp tục chia nhỏ sợi huyền khí ra được nữa.
May là kỵ sĩ các giáo quan ở cách xa, cũng không biết Vu Nhai không đạt được Hoàng Binh Sư. Nếu không thật sự không biết bọn họ sẽ còn kinh sợ thành thế nào nữa.
Vũ Qua nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Cuối cùng hắn thật sự không thể không thừa nhận, nếu như ở trên cùng một đẳng cấp, hắn tuyệt không phải là đối thủ của Vu Nhai. May là, hắn đã đạt được Hoàng Binh Sư nhất đoạn. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy, cho dù là lấy thực lực Hoàng Binh Sư nhất đoạn đánh bại Vu Nhai, cũng không có gì thật sự vui vẻ. Tâm tình hắn thật sự suy sụp. Đúng vào lúc này hắn lại mở mắt ra. Hắn không có khả năng buông tha.
Đám người Nghiêm Sương, Dạ Tình và Tiểu Mỹ càng khiếp sợ hơn. Thực lực Vu Nhai tăng lên cũng quá nhanh đi.
Không biết bao nhiêu người đang âm thầm chú ý, sau đó lòng tinh trở nên kiên định hơn. Vu Nhai tạo áp lực quá lớn cho bọn họ. Nếu thật sự không tiến bộ, sợ rằng bọn họ vĩnh viễn cũng không theo kịp bước chân của hắn. Có lẽ có một ngày nào đó, bọn họ sẽ còn kéo chân hắn lại mất.
Huyết Lệnh thở dài. Hắn nhớ tới tình cảnh trước đây khi Vu Nhai vừa gia nhập tổ Kỳ Binh. Răng Lớn lại nắm chặt nắm đấm đầy hưng phấn.
- Gào...
Thời điểm trong lòng mọi người ở đây đang không ngừng biến hóa, trong cơ thể Lý Thân Phách dường như truyền đến một tiếng gầm đầy giận dữ. Có thể không phải là từ trong cơ thể, nhưng nói chung là một lực lượng kinh khủng đột nhiên từ trên người Lý Thân Phách bạo phát ra.
- Là Binh Linh của Lý Thân Phách!
- Độc Cô gia đều là những kẻ biến thái. Ngay cả một kẻ bị trục xuất khỏi gia môn, kiếm cũng không có, còn biến thái như vậy, con mẹ nó thật sự không nói nổi rồi.
- Phù, thật may. Tiểu tử họ Vu này hẳn là sẽ xong đời. Nếu như hắn không xong đời nói, chúng ta thật sự không biết có nên trực tiếp phế bỏ lực lượng của Hoàng Binh Sư một lần nữa tu luyện Linh Binh Sư hay không.
Kỵ sĩ dự bị bào đó cười khổ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- A, tiểu tử, nghĩ biện pháp phát huy lực lượng của ta. Nếu không chúng ta sẽ thua mất.
Khắc Liệt Luân Tư quát lớn.
- Nghĩ biện pháp, ta có biện pháp gì chứ?
Vu Nhai nở nụ cười khổ. Đột nhiên linh quang hắn lóe sáng, trong mắt bạo phát ra tinh quang. Hắn không quan tâm Binh Linh của Lý Thân Phách rốt cuộc là cái gì, trực tiếp sử dụng thủ ấn, sau đó nặng nề ấn ở trên người Khắc Liệt Luân Tư và búa phản nghịch.
Oong...
Búa phản nghịch bỗng nhiên phát ra u quang. Mấy đường vân phía trên thân búa, trong nháy mắt sáng lên.
Khắc Liệt Luân Tư giống như ăn phải xuân dược, điên cuồng kêu lên, sau đó giống như phát điên liên tục đập xuống. Đúng vào lúc này, Vu Nhai dường như cũng thấy được Binh Linh của Lý Thân Phách. Đó là một nhân ảnh, một nhân ảnh của người khổng lồ.
Người lùn đối mặt với người khổng lồ, thật đúng là duyên phận!
- A!
Trong bóng tối truyền đến âm thanh khe khẽ, hư vô mờ ảo. Mọi người ở đây không có cảm giác được, cũng không có cách nào cảm nhận được. Tất cả đều bị những tiếng va chạm thu hút.
Điều khiến cho mọi người không hiểu chính là, rõ ràng Lý Thân Phách đã vận dụng lực lượng Binh Linh, vì sao còn chưa kết thúc?
- Thật thoải mái, tiểu tử, trở lại!
Ầm ầm ầm...
- Thoải mái, thoải mái, thoải mái quá. Tiểu tử, nhanh lên một chút nhanh lên một chút. Cho ta thêm chút lực lượng. Ta có thể đánh ngã tên khổng lồ này.
Khắc Liệt Luân Tư cảm thấy thoải mái. Nếu như ấn quyết có thể tăng cường lực lượng của Thí Thần Ma Nhận, không để ý tới chuyện có thể thể tăng cường lực lượng Binh Linh khác hay không, nhưng chỉ có ở bên trong thế giới của Huyền Binh Điển, Vu Nhai mới có thể vĩnh viễn gia tăng đối với Huyền Binh. Ở bên ngoài, hắn chỉ đánh ra vài đạo ấn quyết lại đánh không ra được. Bởi vì đây là búa phản nghịch, lúc trước sử dụng ấn quyết gia tăng của Huyền Binh Điển, chỉ là một đạo đã vô lực. Chính là thời điểm Vu Nhai đánh bay Địa Yểm Thú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta đánh không ra ấn quyết!
- Trời ạ, không phải chứ? Như vậy ngươi sẽ thua!
Khắc Liệt Luân Tư lại buồn bực điên cuồng hét lên một tiếng. Hiện tại hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn quát:
- Ta sử dụng lực lượng cuối cùng giúp ngươi ngăn lại tên to lớn này. Ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp đi.
Ầm...
Khắc Liệt Luân Tư bạo phát. Hai búa va chạm vào nhau nổ mạnh. Hai người gần như trong nháy mắt đã lui về phía sau hơn mười thước, gần như trở lại bên trong đội ngũ của hai bên.
Một vài kiến trúc trong doanh địa tạm thời của kỵ vệ Bắc Đấu vốn đã sớm bị chấn động sụp xuống. Trên mặt đường không còn nhìn thấy một viên gạch nào còn lành lặn.
Vù vù...
Mặc dù là thân thể cường đại tuyệt đối như Lý Thân Phách, gia hỏa này cũng không nhịn được thở dốc. Vu Nhai, nếu như không phải lúc trước ở Cốc Phản Nghịch đã được Khắc Liệt Luân Tư thao luyện tám tháng, lúc này chắc hẳn thân thể đã sớm tan rã hết. Dù vậy, hắn vẫn có cảm giác đứng không vững. Búa phản nghịch trong tay hắn mặc dù là Huyền Binh bản mạng, cầm cũng run rẩy, mệt muốn chết.
- Họ Vu, ngày hôm nay cho dù ta thắng, cũng sẽ không tiếp tục sỉ nhục chửi mắng ngươi nữa, cũng sẽ không giết ngươi.
Lý Thân Phách đã thể hiện sự bội phục của mình đối với Vu Nhai. Đối với chuyện Vu Nhai giết chết tam đệ hắn, không phải là không có chứng cứ sao? Về phần Dạ Tình và chuyện bị Thiên Hạt Thứu truy đuổi chạy tới mức lên trời không có cửa, xuống đất không có đường lúc trước sao? A, chỉ cần đánh bại Vu Nhai, không phải có thể cướp được Dạ Tình, có thể báo thù rồi sao?
- Lý Thân Phách thiếu gia.
Hô Diên Không Đài vừa nghe Lý Thân Phách nói như thế, vội vàng kêu lên. Hắn đã thấy rõ thực lực của Vu Nhai. Hiện tại cho dù để hắn đạt được Hoàng Binh Sư tam đoạn, cũng không có thực lực gọi nhịp tranh phách với Vu Nhai. Không có ai hỗ trợ, vậy hắn phải làm sao bây giờ? Phải biết rằng họ Vu này còn có huyết mạch của Độc Cô gia.
- La cái gì mà la!
Lý Thân Phách trực tiếp trừng nhìn qua. Thân thể Hô Duyên Không Đài run lên, thiếu chút nữa thì tè ra quần. Lúc này tướng khí của Lý Thân Phách vẫn còn, thậm chí có chút lây nhiễm sát khí mãnh liệt của Vu Nhai. Nếu như người bình thường bị hắn trừng mắt như thế, chắc hẳn đã trực tiếp ngất đi. Nếu không sợ rằng còn biến thành một kẻ ngu si.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro