Sư muội (hạ).
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Liễu Mị Nhi nhìn Vu Nhai một lúc bỗng nhiên bật cười, từng bước một đến gần, nhếch môi lộ hai răng cọp đáng yêu. Mới rồi Liễu Mị Nhi đối diện Trầm Lâm Trúc chỉ lộ một răng nanh.
Trầm Lâm Trúc nhìn Liễu Mị Nhi, đánh rùng mình, thụt lùi hai bước. Liễu Mị Nhi không quan tâm Trầm Lâm Trúc, nàng chậm rãi bước tới trước mặt Vu Nhai.
Liễu Mị Nhi chớp mắt to, nói:
- Thì ra là sư đệ, sao ngươi ở đây? Phải rồi, ngươi nói tên của ngươi là gì?
Vu Nhai đáp:
- Độc Cô Nhai.
- A! Đúng rồi, là Độc Cô sư đệ.
Liễu Mị Nhi vẫn cười, răng nhanh lóe sáng, tiếp tục bảo:
- Xem bộ dạng của ngươi chắc lớn tuổi hơn ta, làm sư đệ của ta thì rất mất mặt. Gậy trúc không cho ngươi biết tuổi của ta sao?
Vu Nhai biết hôm nay hắn không còn đường binh, thế là làm liều, nói chuyện không kiêng dè:
- Cái gọi là ưu tiên làm chuyện lớn, đương nhiên nếu Liễu muội muội thấy áy náy thì cứ gọi ta là sư huynh cũng được.
Đám người Trầm Lâm Trúc chớp mắt xong quay sang ngó nhau. Đây còn là Độc Cô Nhai huynh đệ một sách không?
- Trầm Lâm Trúc, có chuyện gì?
Từ khi nào Thất hoàng tử, Tam công chúa đến gần đám người Trầm Lâm Trúc. Tam công chúa hiểu biết Liễu Mị Nhi, nàng đoán sư đệ đột nhiên xuất hiện trong dạ hội có lai lịch kỳ lạ, đặc biệt là sau khi nàng nghe đoạn đối thoại của hai người.
Thất hoàng tử, Tam công chúa không quá để ý, có thể là Trầm Lâm Trúc muốn theo đuổi Liễu Mị Nhi nên bày trò.
- Ừm! Tiểu sư muội kính chào Độc Cô Nhai sư huynh.
Liễu Mị Nhi thật sự hành lễ, sau đó nói:
- Phải rồi, sư huynh mới nói ưu tiên làm chuyện lớn, ngươi đã là sư huynh chắc rất giỏi về phù văn. Lần trước có tiểu trận phù văn nhốt cây gậy trúc kia ba ngày ba đêm, có lẽ sư huynh sẽ dễ dàng phá giải, thậm chí là chỉ điểm sư muội một chút?
Không đợi Vu Nhai, mọi người xung quanh phản ứng lại, người Liễu Mị Nhi bỗng toát ra vô số trang giấy như bông tuyết vòng quanh Vu Nhai. Ánh sáng lấp lánh, bông tuyết nổ tung đan xen thành phù văn ẩn hiện dưới chân Vu Nhai, không quá rậm rạp nhưng rất bí ẩn. Những phù văn thỉnh thoảng bay lên như bọt bong bóng.
- Phải rồi Độc Cô Nhai sư huynh, lúc gậy trúc kia lấy ngươi làm cái cớ bắt chuyện có dạy tri thức phù văn cho ngươi không? Chắc không, vậy hãy hưởng thụ đi.
Liễu Mị Nhi nói xong vô tay, âm u nhìn Trầm Lâm Trúc.
- Cái này . . . Rốt cuộc là chuyện gì?
Đám người Trầm Lâm Trúc choáng váng. Chuyện biến đổi quá nhanh, bọn họ là công tử ăn chơi trác táng trong đế đô, không ngờ có người gan to bằng trời dám lẻn vào Hoàng thành, công khai ra hỏi đường. Trầm Lâm Trúc không ngốc, gã hiểu ngay vấn đề.
Trầm Lâm Trúc biến sắc mặt, vội vàng giải thích rằng:
- Mị Nhi muội muội, Mị Nhi muội muội, chuyện này không liên qua ta, ta cũng bị hắn lừa . . .
Trầm Lâm Trúc nhanh chóng giải thích đã gặp Vu Nhai như thế nào, mang hắn đến ra sao.
- Cái gì? Hắn là ác đồ lẻn vào Hoàng thành? Là gian tế ma pháp đế quốc hay gì?
Mọi người bao vây Vu Nhai, ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó hưng phấn lên. Bọn họ đã chán cuộc sống xa hoa ma khô khan trong đế đô, đa số là công tử đấu công tử, đột nhiên xuất hiện ác đồ là chuyện rất thú vị.
- Thật không ngờ đường đường là Hoàng thành mà có người dám lẫn vào. Trầm Lâm Trúc, ngươi có biết tội không?
- Thất hoàng tử, tam công chúa, ta biết tội, nhưng hắn . . .
- Thôi, ngươi cũng không ngờ có người to gan như thế. Bây giờ hắn đã bị phù văn của Liễu Mị Nhi giam cầm, chút nữa thẩm vấn là được.
Thất hoàng tử phất tay, không trách móc gì Trầm Lâm Trúc, gã cũng thấy khá thú vị.
Liễu Mị Nhi rất khó chịu vì không có cớ đánh Trầm Lâm Trúc rụng răng, nàng nhìn Vu Nhai, trầm giọng nói:
- Thì ra là ác đồ, cái tên này cũng ngốc thật, dám giả mạo đệ tử của sư phụ ta.
Đúng vậy! Nghề nghiệp như Liễu đại sư có ai dám giả mạo? Đế đô chỉ có mấy phù văn sư, là giống hoài quý hiếm. Đám người Trầm Lâm Trúc thật ngốc.
Trầm Lâm Trúc bực mình muốn chết, bình thường gã toàn ăn hiếp người ta, trừ Liễu Mị Nhi ra đã bao giờ gã chịu thiệt? Bây giờ Trầm Lâm Trúc bị lừa, tên này chắc chắn là chuyên gia đóng kịch, lúc trước hắn giả bộ quá giống, bà nội nó!
Đang lúc mọi người thảo luận làm sao xé xác tên ác đồ ra thành mấy mảnh thì trong phù văn trận vang giọng của ác đồ:
- Mị Nhi sư muội, phù văn của nàng dường như là mới nhập môn?
Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào, lúc này còn dám gọi người ta là sư muội? Sau đó mọi người ngẩn ngơ, Trầm Lâm Trúc trợn to mắt. Người bị giam cầm đột nhiên xuyên qua phù văn hỗn độn, chớp mắt đén trước mặt Liễu Mị Nhi. Phù văn vẫn bay lên sau lưng Vu Nhai, tay hắn liên tục múa may hợp thành vô số thủ ấn khó hiểu.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
phù văn trận sau lưng Vu Nhai chợt biến đổi, từng phù văn rơi vào tay hắn biến thành từng trang giấy chồng thành một xấp.
Vu Nhai nói:
- Sư muội, để sư huynh biểu diễn cho sư muội xem phù văn trận càng cao cấp hơn.
Tay Vu Nhai liên tục di chuyển, từng trang giấy bay lên, vẫn là thủ ấn không hiểu nổi. Trang giấy tỏa sáng, phù văn trên giấy biến đổi, chợt lóe biến mất. Như lúc trước Liễu Mị Nhi giam cầm Vu Nhai, trang giấy rải rác quanh người nàng, nổ tung, ánh sáng rực rỡ, cũng xuất hiện một phù văn trận nhốt nàng.
Đến lúc này mọi người chưa kịp phản ứng lại, tên này là phù văn sư chứ không phải ác đồ?
- Muốn chết!
Hai cây thiết côn từng chảy nước miếng nhìn Liễu Mị Nhi nổi giận, có nam nhân nào trơ mắt nhìn thiếu nữ mình thích bị giam cầm? Trầm Lâm Trúc thì hoàn toàn không hiểu ra sao, có điều gã chắc chắn rằng Độc Cô Nhai không đơn thuần là ác đồ, hắn hiểu phù văn chắc liên quan đến Liễu đại sư. Trầm Lâm Trúc nghĩ đến đây lại hưng phấn lên, nhưng rất nhanh gã ủ rũ, mới rồi gã bán đứng người ta hoàn toàn.
- Đừng xúc động, có lẽ chuyện không như chúng ta nghĩ.
Mắt Thất hoàng tử lóe sáng nhìn Vu Nhai chằm chằm, ngăn lại hai cây thiết côn sắp xông lên định làm anh hùng cứu mỹ nhân. Mặc kệ người này là ai, chỉ cần là phù văn sư thì không thể cân đo giá trị.
- Không lẽ lão già kia thật sự thu đệ tử mới? Không thể nào, nếu lão già kia nhận đồ đệ thì tại sao ta không biết?
Liễu Mị Nhi ngơ ngẩn, không nghĩ ra tại sao cái tên giả mạo cũng biết phù văn. Liễu Mị Nhi chưa từng đi đâu xa, càng không rời khỏi sư phụ, mỗi ngày nàng đi theo Liễu đại sư sao có thể không biết sư phụ có nhận đệ tử hay không? Rất nhanh Liễu Mị Nhi không rối rắm nữa, nàng tức giận vì có người dám phù văn nhốt thiên tài phù văn như nàng, đúng là muốn chết.
Ánh mắt Liễu Mị Nhi liếc qua không gian giới chỉ xung quanh, bật cười nói:
- Ta nói này Độc Cô Nhai sư huynh, ngươi cũng là phù văn nhập môn đúng không? Ngươi không hiểu biết ta, những trang giây náy chẳng qua là ta thường dùng giam cầm vài kẻ mù mắt. Nếu sư huynh đã lợi hại như vậy, ta không lấy ra bản lĩnh thật thì có lỗi với ngươi.
Trầm Lâm Trúc nhìn Liễu Mị Nhi, đánh rùng mình, thụt lùi hai bước. Liễu Mị Nhi không quan tâm Trầm Lâm Trúc, nàng chậm rãi bước tới trước mặt Vu Nhai.
Liễu Mị Nhi chớp mắt to, nói:
- Thì ra là sư đệ, sao ngươi ở đây? Phải rồi, ngươi nói tên của ngươi là gì?
Vu Nhai đáp:
- Độc Cô Nhai.
- A! Đúng rồi, là Độc Cô sư đệ.
Liễu Mị Nhi vẫn cười, răng nhanh lóe sáng, tiếp tục bảo:
- Xem bộ dạng của ngươi chắc lớn tuổi hơn ta, làm sư đệ của ta thì rất mất mặt. Gậy trúc không cho ngươi biết tuổi của ta sao?
Vu Nhai biết hôm nay hắn không còn đường binh, thế là làm liều, nói chuyện không kiêng dè:
- Cái gọi là ưu tiên làm chuyện lớn, đương nhiên nếu Liễu muội muội thấy áy náy thì cứ gọi ta là sư huynh cũng được.
Đám người Trầm Lâm Trúc chớp mắt xong quay sang ngó nhau. Đây còn là Độc Cô Nhai huynh đệ một sách không?
- Trầm Lâm Trúc, có chuyện gì?
Từ khi nào Thất hoàng tử, Tam công chúa đến gần đám người Trầm Lâm Trúc. Tam công chúa hiểu biết Liễu Mị Nhi, nàng đoán sư đệ đột nhiên xuất hiện trong dạ hội có lai lịch kỳ lạ, đặc biệt là sau khi nàng nghe đoạn đối thoại của hai người.
Thất hoàng tử, Tam công chúa không quá để ý, có thể là Trầm Lâm Trúc muốn theo đuổi Liễu Mị Nhi nên bày trò.
- Ừm! Tiểu sư muội kính chào Độc Cô Nhai sư huynh.
Liễu Mị Nhi thật sự hành lễ, sau đó nói:
- Phải rồi, sư huynh mới nói ưu tiên làm chuyện lớn, ngươi đã là sư huynh chắc rất giỏi về phù văn. Lần trước có tiểu trận phù văn nhốt cây gậy trúc kia ba ngày ba đêm, có lẽ sư huynh sẽ dễ dàng phá giải, thậm chí là chỉ điểm sư muội một chút?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi Vu Nhai, mọi người xung quanh phản ứng lại, người Liễu Mị Nhi bỗng toát ra vô số trang giấy như bông tuyết vòng quanh Vu Nhai. Ánh sáng lấp lánh, bông tuyết nổ tung đan xen thành phù văn ẩn hiện dưới chân Vu Nhai, không quá rậm rạp nhưng rất bí ẩn. Những phù văn thỉnh thoảng bay lên như bọt bong bóng.
- Phải rồi Độc Cô Nhai sư huynh, lúc gậy trúc kia lấy ngươi làm cái cớ bắt chuyện có dạy tri thức phù văn cho ngươi không? Chắc không, vậy hãy hưởng thụ đi.
Liễu Mị Nhi nói xong vô tay, âm u nhìn Trầm Lâm Trúc.
- Cái này . . . Rốt cuộc là chuyện gì?
Đám người Trầm Lâm Trúc choáng váng. Chuyện biến đổi quá nhanh, bọn họ là công tử ăn chơi trác táng trong đế đô, không ngờ có người gan to bằng trời dám lẻn vào Hoàng thành, công khai ra hỏi đường. Trầm Lâm Trúc không ngốc, gã hiểu ngay vấn đề.
Trầm Lâm Trúc biến sắc mặt, vội vàng giải thích rằng:
- Mị Nhi muội muội, Mị Nhi muội muội, chuyện này không liên qua ta, ta cũng bị hắn lừa . . .
Trầm Lâm Trúc nhanh chóng giải thích đã gặp Vu Nhai như thế nào, mang hắn đến ra sao.
- Cái gì? Hắn là ác đồ lẻn vào Hoàng thành? Là gian tế ma pháp đế quốc hay gì?
Mọi người bao vây Vu Nhai, ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó hưng phấn lên. Bọn họ đã chán cuộc sống xa hoa ma khô khan trong đế đô, đa số là công tử đấu công tử, đột nhiên xuất hiện ác đồ là chuyện rất thú vị.
- Thật không ngờ đường đường là Hoàng thành mà có người dám lẫn vào. Trầm Lâm Trúc, ngươi có biết tội không?
- Thất hoàng tử, tam công chúa, ta biết tội, nhưng hắn . . .
- Thôi, ngươi cũng không ngờ có người to gan như thế. Bây giờ hắn đã bị phù văn của Liễu Mị Nhi giam cầm, chút nữa thẩm vấn là được.
Thất hoàng tử phất tay, không trách móc gì Trầm Lâm Trúc, gã cũng thấy khá thú vị.
Liễu Mị Nhi rất khó chịu vì không có cớ đánh Trầm Lâm Trúc rụng răng, nàng nhìn Vu Nhai, trầm giọng nói:
- Thì ra là ác đồ, cái tên này cũng ngốc thật, dám giả mạo đệ tử của sư phụ ta.
Đúng vậy! Nghề nghiệp như Liễu đại sư có ai dám giả mạo? Đế đô chỉ có mấy phù văn sư, là giống hoài quý hiếm. Đám người Trầm Lâm Trúc thật ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trầm Lâm Trúc bực mình muốn chết, bình thường gã toàn ăn hiếp người ta, trừ Liễu Mị Nhi ra đã bao giờ gã chịu thiệt? Bây giờ Trầm Lâm Trúc bị lừa, tên này chắc chắn là chuyên gia đóng kịch, lúc trước hắn giả bộ quá giống, bà nội nó!
Đang lúc mọi người thảo luận làm sao xé xác tên ác đồ ra thành mấy mảnh thì trong phù văn trận vang giọng của ác đồ:
- Mị Nhi sư muội, phù văn của nàng dường như là mới nhập môn?
Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào, lúc này còn dám gọi người ta là sư muội? Sau đó mọi người ngẩn ngơ, Trầm Lâm Trúc trợn to mắt. Người bị giam cầm đột nhiên xuyên qua phù văn hỗn độn, chớp mắt đén trước mặt Liễu Mị Nhi. Phù văn vẫn bay lên sau lưng Vu Nhai, tay hắn liên tục múa may hợp thành vô số thủ ấn khó hiểu.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
phù văn trận sau lưng Vu Nhai chợt biến đổi, từng phù văn rơi vào tay hắn biến thành từng trang giấy chồng thành một xấp.
Vu Nhai nói:
- Sư muội, để sư huynh biểu diễn cho sư muội xem phù văn trận càng cao cấp hơn.
Tay Vu Nhai liên tục di chuyển, từng trang giấy bay lên, vẫn là thủ ấn không hiểu nổi. Trang giấy tỏa sáng, phù văn trên giấy biến đổi, chợt lóe biến mất. Như lúc trước Liễu Mị Nhi giam cầm Vu Nhai, trang giấy rải rác quanh người nàng, nổ tung, ánh sáng rực rỡ, cũng xuất hiện một phù văn trận nhốt nàng.
Đến lúc này mọi người chưa kịp phản ứng lại, tên này là phù văn sư chứ không phải ác đồ?
- Muốn chết!
Hai cây thiết côn từng chảy nước miếng nhìn Liễu Mị Nhi nổi giận, có nam nhân nào trơ mắt nhìn thiếu nữ mình thích bị giam cầm? Trầm Lâm Trúc thì hoàn toàn không hiểu ra sao, có điều gã chắc chắn rằng Độc Cô Nhai không đơn thuần là ác đồ, hắn hiểu phù văn chắc liên quan đến Liễu đại sư. Trầm Lâm Trúc nghĩ đến đây lại hưng phấn lên, nhưng rất nhanh gã ủ rũ, mới rồi gã bán đứng người ta hoàn toàn.
- Đừng xúc động, có lẽ chuyện không như chúng ta nghĩ.
Mắt Thất hoàng tử lóe sáng nhìn Vu Nhai chằm chằm, ngăn lại hai cây thiết côn sắp xông lên định làm anh hùng cứu mỹ nhân. Mặc kệ người này là ai, chỉ cần là phù văn sư thì không thể cân đo giá trị.
- Không lẽ lão già kia thật sự thu đệ tử mới? Không thể nào, nếu lão già kia nhận đồ đệ thì tại sao ta không biết?
Liễu Mị Nhi ngơ ngẩn, không nghĩ ra tại sao cái tên giả mạo cũng biết phù văn. Liễu Mị Nhi chưa từng đi đâu xa, càng không rời khỏi sư phụ, mỗi ngày nàng đi theo Liễu đại sư sao có thể không biết sư phụ có nhận đệ tử hay không? Rất nhanh Liễu Mị Nhi không rối rắm nữa, nàng tức giận vì có người dám phù văn nhốt thiên tài phù văn như nàng, đúng là muốn chết.
Ánh mắt Liễu Mị Nhi liếc qua không gian giới chỉ xung quanh, bật cười nói:
- Ta nói này Độc Cô Nhai sư huynh, ngươi cũng là phù văn nhập môn đúng không? Ngươi không hiểu biết ta, những trang giây náy chẳng qua là ta thường dùng giam cầm vài kẻ mù mắt. Nếu sư huynh đã lợi hại như vậy, ta không lấy ra bản lĩnh thật thì có lỗi với ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro