Xấu hổ chết được.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
- Mỏi mắt mong chờ.
Vu Nhai nhìn trái nhìn phải, không thèm để Liễu Mị Nhi vào mắt.
Vu Nhai nói:
- Xin lỗi, tránh ra một chút được không? Ta đói bụng, chỗ của ngươi có chân gà nướng ta thích nhất.
- Khốn kiếp, lúc này ngươi còn có rảnh ăn uống? Ngươi chết chắc!
Liễu Mị Nhi nhìn Vu Nhai nhàn nhã thì rất tức giận.
Liễu Mị Nhi thầm nghĩ:
- Tiểu tử này đang khinh thương mình sao? Chỉ bằng phù văn nhập môn của hắn? Ghét nhất là kiểu người cà lơ phất phơ như vậy!
Trầm Lâm Trúc là điển hình bị Liễu Mị Nhi ghét.
Trong khi nói chuyện Liễu Mị Nhi đã hành động. Giống như Vu Nhai vừa rồi, phù văn tỏa sáng, từng phù văn bay vào tay Liễu Mị Nhi chớp mắt biến thành tờ giấy. Biểu tình Liễu Mị Nhi nhẹ nhàng nhìn Vu Nhai gặm đùi gà, cười khẩy. Nhưng giây sau nụ cười đông trên mặt Liễu Mị Nhi, các phù văn xung quanh đã nhạt nhưng sao nàng không thể thu trang giấy về?
Nhiều người đứng xem hưng phấn lên. Quyết đấu phù văn kiểu này trăm năm khó gặp, không ngờ hôm nay bọn họ được thấy. Đương nhiên những người không hiểu phù văn thì mơ hồ nhìn.
- Mị Nhi muội muội, đây là . . .
Tam công chúa thuộc nhóm người bình tĩnh, mặc kệ nam nhân trước mắt có phải là ác đồ hay không chắc chắn không phải địch thủ của Mị Nhi muội muội, nàng từng được Liễu đại sư khen là thiên tài ngàn năm khó gặp. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Tam công chúa giật nảy mình.
Xoẹt!
Xoạt!
Trang giấy đột nhiên bay ra khỏi tay Liễu Mị Nhi lại hợp thành phù văn trận vừa rồi, như thể trận pháp chưa từng bị đụng vào. Thất bại? Liễu Mị Nhi thất bại?
Mọi người đưa mắt nhìn Vu Nhai đang chăm chú cắn đùi gà, hèn gì tiểu tử này ung dung đến thế.
Vu Nhai rất muốn nói: Ung dung cái đầu ngươi, ca chỉ là quá đói bụng. Lúc trước luôn tìm cách ra ngoài, không tâm tình ăn uống. Giờ đã hoàn toàn bị lộ, không nhân dịp này ăn no uống đã chẳng lẽ chờ chết đói?
Thật ra Vu Nhai không chắc ăn chút nào, hắn chỉ là một phù văn sư nhập môn, bày ra phù văn đẳng cấp nhập môn. Dù Vu Nhai hầu như giỏi đẳng câp nhập môn cũng không phải đối thủ của Liễu Mị Nhi từ nhỏ đã học phù văn.
Tuy nhiên Vu Nhai có phù văn đáng sợ đến mức nghịch thiên, mới rồi hắn bỏ thêm chút ít vào trong phù văn cấp nhập môn, Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết của Huyền Khí Thần Điển thêm vào mấy trang giấy. Đương nhiên Vu Nhai chỉ thử vạn may, hắn không biết có thành công hay không.
Sự thật là lúc trước Vu Nhai không biết phù văn trừ dùng để rèn vũ khí ra còn có thể vận dụng như vậy, hắn vừa học vừa làm. Có lẽ Vu Nhai là kỳ tài ngút trời trong lĩnh vực phù văn, có lẽ vì hắn nắm giữ phù văn nghịch thiên nên dễ dàng nắm bắt những thứ nhập môn, có lẽ lúc trước hắn học đầy đủ về phù văn nhập môn, cái gọi là một pháp thông thì trăm pháp đều thông.
Đừng quên Vu Nhai từng thêm phù văn cho nguyên bộ trang bị, kết quả nghịch thiên trong nhập môn.
Liễu Mị Nhi oán hận trừng Vu Nhai:
- Ta không tin!
Liễu Mị Nhi tiếp tục thu trang giấy, nhưng khi chỉ còn một tầng giấy mỏng thì nàng không thể thu được nữa. Trang giấy bay trở về, Vu Nhai thì vẫn cắn đùi gà.
Ngự Hương viên chậm rãi tĩnh lặng, bao gồm Thất hoàng tử, Tam công chúa đều cực kỳ giật mình. Liễu Mị Nhi bị phù văn nàng sở trường nhất giam cầm. Nam nhân này là ai?
Mắt Thất hoàng tử dấy lên tia sáng hưng phấn. Thất hoàng tử thông qua Tam công chúa quen biết Liễu Mị Nhi, bây giờ xuất hiện phù văn sư trẻ tuổi lợi hại như vậy, nếu gã nhân dịp làm quen chẳng phải là một trợ lực rất lớn?
Thất hoàng tử không cần biết Vu Nhai có phải là ác đồ không, dù hắn đúng là ác đồ thì gã quyết thu về dưới tay cho bằng dược.
Tính tình Liễu Mị Nhi như con nít, mất hết kiên nhẫn, buồn bực hét lên:
- A!
Hai cây thiết côn mặc kệ Thất hoàng tử ngăn cản, đạp bước xông lên:
- Thả Liễu muội muội ra, nếu không lão tử nổ nát ngươi!
Nhìn tới nhìn lui hai cây thiết côn không phải loại người bình tĩnh, có vẻ bọn họ rất lợi hại nghề rèn nên tính cách nóng nảy như Ải Nhân tộc. Hai cây thiết côn nói xong trực tiếp gọi ra huyền binh bản mệnh là cự chùy đập hướng Vu Nhai.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mọi người nhắm mắt lại, cảm giác cái tên ăn miệng dính mỡ bị đập bẹp. Khoảng cách gần như vậy, hai cây thiết côn không như kẻ yếu, chớp mắt phát ra khí thế siêu đáng sợ.
Kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người, từ khi nào trong tay cái tên ăn đùi gà cầm chùy xanh sẫm, cũng dùng kiểu đơn giản mà thô bạo đâm ra. Mọi người thấy cây chùy trong tay Vu Nhai như mãnh thú cực kỳ khủng bố vọt lên.
Cộp cộp cộp cộp!
Trong hai cây thiết côn người ra tay nhanh nhất thụt lùi mấy bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Vu Nhai vẫn nhàn nhã ngồi ăn.
Nam nhân cao to nói:
- Thâm Hải Huyền Tinh Chuy, ngươi cũng là đoàn tạo sư, đây là huyền binh bản mệnh của ngươi?
Vu Nhai cười nói:
- Không phải, đây chỉ là Thâm Hải Huyền Tinh Chuy bình thường, không phải huyền binh bản mệnh của ta.
Đối với bên ngoài thì huyền binh bản mệnh của Vu Nhai là cục gạch, cùng lắm cộng thêm Thất Tinh Thần Kích, mấy thứ khác thì không phải.
- Không thể nào, mới rồi ta cảm nhận được hơi thở binh linh cực kỳ bá đạo trong đó.
Vu Nhai nhún vai không trả lời. Hai cây thiết côn có chút bản lĩnh, chớp mắt cảm ứng được hơi thở mãnh thú, binh linh trong Thâm Hải Huyền Tinh Chuy là Vu Nhai cố ý diễn biến ra từ siêu ma thú hắc ám sâu trong Mê Vụ sơn mạch. Vì Vu Nhai nhặt được Thâm Hải Huyền Tinh Chuy bên dưới Thiên Tội Uyên, để tu luyện ra binh linh hắn đã dùng cọng lông của siêu ma thú hắc ám, dính hơi thở khủng bố của nó còn kinh khủng hơn Vu Nhai dự đoán rất nhiều.
- Hừ! Mặc kệ có phải hay không ta đều muốn đập bẹp ngươi!
Thất hoàng tử trầm giọng quát:
- Đủ rồi!
Thanh âm Thất hoàng tử không lớn nhưng quát ngăn lại hai cây thiết côn.
Thất hoàng tử chậm rãi đi tới, nói:
- Nếu đã đến dạ hội tức là khách của ta, tốt nhất đừng nói mấy câu như đập bẹp ai. Mặc kệ ngươi đến từ đâu, đừng quên chỗ này là Hoàng vực, là đế đô, là Hoàng thành, là bên ngoài cung tường.
Mọi người im lặng, đám người lục thượng tỉnh kiêu ngạo tim rớt cái bị ch. Hai cây thiết côn dừng tay, không nóng nảy nữa. Thất hoàng tử nói một câu ngăn lại tất cả mọi người.
- Vị bằng hữu này tên Độc Cô Nhai đúng không? Ngươi là người của Độc Cô gia?
Vu Nhai nhún vai nói:
- Xem như đi, nhưng Độc Cô Nhai là cái tên trước kia thật lâu của ta, bây giờ ta tên là Vu Nhai.
Nếu hôm nay không thoát khỏi chuyện này, Vu Nhai không dịch dung thì hắn không giấu giếm nữa, thẳng thắn thân phận thật. Vu Nhai bỗng ngẩn ngơ nhìn Thất hoàng tử chằm chằm, hắn đã bắt được linh cảm.
Mọi người nhíu mày nhìn. Cái gì vốn là người của Độc Cô gia, bây giờ tên là Vu Nhai?
Bên kia, Quan Vân Liên của Quan gia nhíu mày đăm chiêu.
- Mỏi mắt mong chờ.
Vu Nhai nhìn trái nhìn phải, không thèm để Liễu Mị Nhi vào mắt.
Vu Nhai nói:
- Xin lỗi, tránh ra một chút được không? Ta đói bụng, chỗ của ngươi có chân gà nướng ta thích nhất.
- Khốn kiếp, lúc này ngươi còn có rảnh ăn uống? Ngươi chết chắc!
Liễu Mị Nhi nhìn Vu Nhai nhàn nhã thì rất tức giận.
Liễu Mị Nhi thầm nghĩ:
- Tiểu tử này đang khinh thương mình sao? Chỉ bằng phù văn nhập môn của hắn? Ghét nhất là kiểu người cà lơ phất phơ như vậy!
Trầm Lâm Trúc là điển hình bị Liễu Mị Nhi ghét.
Trong khi nói chuyện Liễu Mị Nhi đã hành động. Giống như Vu Nhai vừa rồi, phù văn tỏa sáng, từng phù văn bay vào tay Liễu Mị Nhi chớp mắt biến thành tờ giấy. Biểu tình Liễu Mị Nhi nhẹ nhàng nhìn Vu Nhai gặm đùi gà, cười khẩy. Nhưng giây sau nụ cười đông trên mặt Liễu Mị Nhi, các phù văn xung quanh đã nhạt nhưng sao nàng không thể thu trang giấy về?
Nhiều người đứng xem hưng phấn lên. Quyết đấu phù văn kiểu này trăm năm khó gặp, không ngờ hôm nay bọn họ được thấy. Đương nhiên những người không hiểu phù văn thì mơ hồ nhìn.
- Mị Nhi muội muội, đây là . . .
Tam công chúa thuộc nhóm người bình tĩnh, mặc kệ nam nhân trước mắt có phải là ác đồ hay không chắc chắn không phải địch thủ của Mị Nhi muội muội, nàng từng được Liễu đại sư khen là thiên tài ngàn năm khó gặp. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Tam công chúa giật nảy mình.
Xoẹt!
Xoạt!
Trang giấy đột nhiên bay ra khỏi tay Liễu Mị Nhi lại hợp thành phù văn trận vừa rồi, như thể trận pháp chưa từng bị đụng vào. Thất bại? Liễu Mị Nhi thất bại?
Mọi người đưa mắt nhìn Vu Nhai đang chăm chú cắn đùi gà, hèn gì tiểu tử này ung dung đến thế.
Vu Nhai rất muốn nói: Ung dung cái đầu ngươi, ca chỉ là quá đói bụng. Lúc trước luôn tìm cách ra ngoài, không tâm tình ăn uống. Giờ đã hoàn toàn bị lộ, không nhân dịp này ăn no uống đã chẳng lẽ chờ chết đói?
Thật ra Vu Nhai không chắc ăn chút nào, hắn chỉ là một phù văn sư nhập môn, bày ra phù văn đẳng cấp nhập môn. Dù Vu Nhai hầu như giỏi đẳng câp nhập môn cũng không phải đối thủ của Liễu Mị Nhi từ nhỏ đã học phù văn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên Vu Nhai có phù văn đáng sợ đến mức nghịch thiên, mới rồi hắn bỏ thêm chút ít vào trong phù văn cấp nhập môn, Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết của Huyền Khí Thần Điển thêm vào mấy trang giấy. Đương nhiên Vu Nhai chỉ thử vạn may, hắn không biết có thành công hay không.
Sự thật là lúc trước Vu Nhai không biết phù văn trừ dùng để rèn vũ khí ra còn có thể vận dụng như vậy, hắn vừa học vừa làm. Có lẽ Vu Nhai là kỳ tài ngút trời trong lĩnh vực phù văn, có lẽ vì hắn nắm giữ phù văn nghịch thiên nên dễ dàng nắm bắt những thứ nhập môn, có lẽ lúc trước hắn học đầy đủ về phù văn nhập môn, cái gọi là một pháp thông thì trăm pháp đều thông.
Đừng quên Vu Nhai từng thêm phù văn cho nguyên bộ trang bị, kết quả nghịch thiên trong nhập môn.
Liễu Mị Nhi oán hận trừng Vu Nhai:
- Ta không tin!
Liễu Mị Nhi tiếp tục thu trang giấy, nhưng khi chỉ còn một tầng giấy mỏng thì nàng không thể thu được nữa. Trang giấy bay trở về, Vu Nhai thì vẫn cắn đùi gà.
Ngự Hương viên chậm rãi tĩnh lặng, bao gồm Thất hoàng tử, Tam công chúa đều cực kỳ giật mình. Liễu Mị Nhi bị phù văn nàng sở trường nhất giam cầm. Nam nhân này là ai?
Mắt Thất hoàng tử dấy lên tia sáng hưng phấn. Thất hoàng tử thông qua Tam công chúa quen biết Liễu Mị Nhi, bây giờ xuất hiện phù văn sư trẻ tuổi lợi hại như vậy, nếu gã nhân dịp làm quen chẳng phải là một trợ lực rất lớn?
Thất hoàng tử không cần biết Vu Nhai có phải là ác đồ không, dù hắn đúng là ác đồ thì gã quyết thu về dưới tay cho bằng dược.
Tính tình Liễu Mị Nhi như con nít, mất hết kiên nhẫn, buồn bực hét lên:
- A!
Hai cây thiết côn mặc kệ Thất hoàng tử ngăn cản, đạp bước xông lên:
- Thả Liễu muội muội ra, nếu không lão tử nổ nát ngươi!
Nhìn tới nhìn lui hai cây thiết côn không phải loại người bình tĩnh, có vẻ bọn họ rất lợi hại nghề rèn nên tính cách nóng nảy như Ải Nhân tộc. Hai cây thiết côn nói xong trực tiếp gọi ra huyền binh bản mệnh là cự chùy đập hướng Vu Nhai.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mọi người nhắm mắt lại, cảm giác cái tên ăn miệng dính mỡ bị đập bẹp. Khoảng cách gần như vậy, hai cây thiết côn không như kẻ yếu, chớp mắt phát ra khí thế siêu đáng sợ.
Kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người, từ khi nào trong tay cái tên ăn đùi gà cầm chùy xanh sẫm, cũng dùng kiểu đơn giản mà thô bạo đâm ra. Mọi người thấy cây chùy trong tay Vu Nhai như mãnh thú cực kỳ khủng bố vọt lên.
Cộp cộp cộp cộp!
Trong hai cây thiết côn người ra tay nhanh nhất thụt lùi mấy bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Vu Nhai vẫn nhàn nhã ngồi ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam nhân cao to nói:
- Thâm Hải Huyền Tinh Chuy, ngươi cũng là đoàn tạo sư, đây là huyền binh bản mệnh của ngươi?
Vu Nhai cười nói:
- Không phải, đây chỉ là Thâm Hải Huyền Tinh Chuy bình thường, không phải huyền binh bản mệnh của ta.
Đối với bên ngoài thì huyền binh bản mệnh của Vu Nhai là cục gạch, cùng lắm cộng thêm Thất Tinh Thần Kích, mấy thứ khác thì không phải.
- Không thể nào, mới rồi ta cảm nhận được hơi thở binh linh cực kỳ bá đạo trong đó.
Vu Nhai nhún vai không trả lời. Hai cây thiết côn có chút bản lĩnh, chớp mắt cảm ứng được hơi thở mãnh thú, binh linh trong Thâm Hải Huyền Tinh Chuy là Vu Nhai cố ý diễn biến ra từ siêu ma thú hắc ám sâu trong Mê Vụ sơn mạch. Vì Vu Nhai nhặt được Thâm Hải Huyền Tinh Chuy bên dưới Thiên Tội Uyên, để tu luyện ra binh linh hắn đã dùng cọng lông của siêu ma thú hắc ám, dính hơi thở khủng bố của nó còn kinh khủng hơn Vu Nhai dự đoán rất nhiều.
- Hừ! Mặc kệ có phải hay không ta đều muốn đập bẹp ngươi!
Thất hoàng tử trầm giọng quát:
- Đủ rồi!
Thanh âm Thất hoàng tử không lớn nhưng quát ngăn lại hai cây thiết côn.
Thất hoàng tử chậm rãi đi tới, nói:
- Nếu đã đến dạ hội tức là khách của ta, tốt nhất đừng nói mấy câu như đập bẹp ai. Mặc kệ ngươi đến từ đâu, đừng quên chỗ này là Hoàng vực, là đế đô, là Hoàng thành, là bên ngoài cung tường.
Mọi người im lặng, đám người lục thượng tỉnh kiêu ngạo tim rớt cái bị ch. Hai cây thiết côn dừng tay, không nóng nảy nữa. Thất hoàng tử nói một câu ngăn lại tất cả mọi người.
- Vị bằng hữu này tên Độc Cô Nhai đúng không? Ngươi là người của Độc Cô gia?
Vu Nhai nhún vai nói:
- Xem như đi, nhưng Độc Cô Nhai là cái tên trước kia thật lâu của ta, bây giờ ta tên là Vu Nhai.
Nếu hôm nay không thoát khỏi chuyện này, Vu Nhai không dịch dung thì hắn không giấu giếm nữa, thẳng thắn thân phận thật. Vu Nhai bỗng ngẩn ngơ nhìn Thất hoàng tử chằm chằm, hắn đã bắt được linh cảm.
Mọi người nhíu mày nhìn. Cái gì vốn là người của Độc Cô gia, bây giờ tên là Vu Nhai?
Bên kia, Quan Vân Liên của Quan gia nhíu mày đăm chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro