Tha ngươi vô tội.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
- Ui!
Nhiều người hút ngụm khí lạnh, đương nhiên không bao gồm kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Các binh sĩ xung quanh, bọn họ là binh sĩ của Kiếm vực hành tỉnh nên không nhận ra người Độc Cô gia nào thì nghĩa là người đó chưa ra đời.
Dù có kẻ không hút ngụm khí lạnh thì cũng biến sắc mặt. Mới rồi lôi Thuẫn Lĩnh hành tỉnh ra đè người bây giờ bị đè đầu lại. Tại sao tử tôn trung tâm hàng chữ cửu của Độc Cô gia xuất hiện trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị?
Ngẫm lại Độc Cô gia vốn là như vậy, Độc Cô gia thích nhất một người một kiếm đi khắp nơi làm bộ làm tịch ra oai. Tại sao lúc trước họ không nghĩ ra?
Độc Cô gia đúng là thích một người một kiếm xông loạn, nhưng bọn họ thường không tham gia vào tổ chức gì.
Không khí trở nên kỳ lạ.
Độc Cô Cửu Tà nó itiếp:
- Người bị các ngươi bắt là đồng bạn của ta, là chiến hữu của ta. Không nói đến các ngươi ô miệt nàng là nữ nhi của kỹ nữ, dù đúng thật thì nàng vẫn là chiến hữu của ta.
Khóe môi mọi người co giật. Đệ tử trung tâm Độc Cô gia nói nữ nhân này là chiến hữu tức là nâng địa vị của nàng lên.
Mọi người vẫn im lặng nhìn Trần kỵ sĩ, người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, chờ xem bọn họ làm sao tiếp diễn cuộc đấu tranh này. Mới rồi Trần kỵ sĩ nói quá gay gắt, bây giờ gã tiến lùi khó khăn.
May mắn Trần kỵ sĩ còn nhớ gã là một kỵ sĩ chính thức của Huyền Thần điện, nặn nụ cười nói:
- Được rồi, ta tôn trọng cách làm của Kiếm Sơn hùng quan. Đã vào Kiếm Sơn hùng quan tức là binh sĩ, người của chúng ta hơi quá đáng. Tuy nhiên, vị chiến hữu của ngươi không bị gì, còn Vệ Vi Vi thì huyền binh bản mệnh bị hủy, còn bị bán đi. Nói sao cũng phải cho ta một lời giải thích. Ta có thể không tủy cứu chuyện khác, nhưng phải giao người này cho ta xử lý.
Người này vẫn là ý chỉ Vu Nhai.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đã bình tĩnh, thậm chí bắt chước Độc Cô Cửu Tà cười âm hiểm. Trần kỵ sĩ nghe tiếng Độc Cô gia liền rụt vòi, gã cứ cho rằng Vu Nhai chỉ là người Bắc Đẩu hành tỉnh.
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
- Nếu ta không trở về kịp lúc thì Tiểu Mỹ đã có chuyện. Nhiều người có mặt đều nghe lời nữ nhân độc ác kia nói, mới rồi người này cũng đã thừa nhận.
Rốt cuộc đến lượt Vu Nhai lên tiếng.
- Ta chỉ trông thấy sự thật trước mắt, nàng ta không bị gì, Vệ Vi Vi thì bị ngươi bán cho bọn buôn người.
Vu Nhai cười khẩy nói:
- Vậy là nàng ta bắt người Bắc Đẩu chúng ta đến sân của các ngươi cứ thế bỏ qua sao?
- Vệ Vi Vi chỉ mời người của các ngươi đến xem, có lẽ ngôn ngữ hơi kịch liệt. Người trẻ tuổi khắc khẩu có gì mà lạ? Thôi, nói chuyện với loại thất học nhà quê nhà ngươi cũng như không.
Trần kỵ sĩ dần bình tĩnh lại. Độc Cô gia lấy thế đè người thì đành chịu, không có gì mất mặt. Độc Cô Cửu Tà không lên tiếng, có lẽ người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh sẽ lấy lại được chút mặt mũi. Dù sao chỉ có một người Độc Cô gia trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, Bắc Đẩu là hành tỉnh lạc hậu nhất. Còn Trần kỵ sĩ chẳng những là kỵ sĩ chính thức còn đại biểu Vệ gia, nếu chỉ hy sinh họ Vu này có lẽ Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ thỏa hiệp.
Trần kỵ sĩ lùi một bước chỉ vì muốn bắt tội phạm Vu Nhai, gã cho rằng Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ không trở mặt với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh vì hắn. Trên chiến trường vì ích lợi nhà mình hy sinh một người có là gì?
Bắc Đẩu hành tỉnh, Yến Huy nếu không ngu ngốc sẽ không vì họ Vu mà trở mặt với Trần kỵ sĩ.
- Dương tướng quân hãy nói đi, việc này giải quyết như thế nào?
Trần kỵ sĩ tin tưởng Dương tướng quân mới rồi bị Vu Nhai tát mặt, thậm chí nhục nhã sẽ không chịu bỏ qua, chắc chắn sẽ đứng về phía gã.
Dương Như Hóa đúng là không giả ngây giả dại, gã đứng về phe Trần kỵ sĩ.
Dương Như Hóa mở miệng nói:
- Đúng vậy! Dù thế nào thì nữ kỵ sĩ dự bị của Bắc Đẩu hành tỉnh không bị tổn thương gì, còn tiểu thư Vệ gia không nói đến đã bị bán cho bọn buôn người, chỉ tính huyền binh bản mệnh bị phá hủy đã là tội đáng trừng phạt, nếu không thì khó mà phục chúng. Vệ binh đâu, bắt hắn lại!
- Tuân lệnh!
Đám lính lại áp sát Vu Nhai. Các Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không có phản ứng gì, Độc Cô Anh cũng vậy. Trần kỵ sĩ bật cười, quả nhiên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thỏa hiệp. Tuy Trần kỵ sĩ vẫn thấy mất mặt nhưng ai bảo Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không hoàn toàn là người Bắc Đẩu hành tỉnh? Nếu chỉ là Bắc Đẩu hành tỉnh thì không cần rắc rối như thế, Trần kỵ sĩ tự an ủi mình.
- Chờ chút.
Vu Nhai nhìn binh sĩ áp sát, khẽ quát:
- Dương tướng quân, ta chỉ muốn hỏi một câu. Nếu ta đoán đúng thì vệ binh trong khu vực chiến đấu toàn là người của Dương tướng quân, tại sao không ai phát hiện Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị ta bị bắt cóc?
Dương Như Hóa ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Xin lỗi, chúng ta không chú ý. Chúng ta không thể tùy ý quấy rầy kỵ sĩ dự bị, dù các ngươi đã là binh sĩ.
Dương Như Hóa không tin Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị dễ dàng từ bỏ Vu Nhai, chắc chắn sẽ ra tay. Nhưng vậy thì sao? Nếu không bắt được thì áp chế, chụp mũ tội danh lên đầu Vu Nhai thì Độc Cô gia, Huyền Thần điện xoay sở thế nào?
- A? Nói vậy là nếu chúng ta bắt người, chỉ cần không bị phát hiện là không bị gì? Không cần thẩm vấn?
Dương Như Hóa rất có kiên nhẫn trả lời:
- Có thẩm vấn hay không là chuyện của chúng ta. Bây giờ ta chỉ thấy ngươi phế bỏ tiểu thư Vệ gia, thừa nhận bán cho bọn buôn người, ta chỉ biết đây là tội nặng.
- Đã hiểu, vậy coi như người Thuẫn Lĩnh may mắn. Bắt người là vô tội, hù dọa, uy hiếp người cũng là vô tội.
Người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh mới rồi bị hai chữ Độc Cô đè ép bực tức, giờ có cơ hội chèn ép Vu Nhai trút cơn tức ra tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi có giỏi thì đến bắt chúng ta đi? Chúng ta tha cho ngươi vô tội.
Vu Nhai nở nụ cười nói:
- Đây là tự các ngươi kêu.
Nụ cười không giống cười nhạt, cười xấu xa, nụ cười này tàn nhẫn. Nếu binh sĩ gác cổng thành trông thấy sẽ phát hiện nụ cười rất giống với lúc Vu Nhai đánh Dương Tiên Tuấn.
Mọi người lắc đầu, cảm giác Vu Nhai nói nhảm. Dù ngươi lợi hại đến mấy làm sao bắt người? Trần kỵ sĩ, Dương Như Hóa cảm thấy tiểu tử này hoặc là điên hoặc là tự tin quá đáng.
Một kỵ sĩ bay cưỡi tọa kỵ xông đến.
- Báo!
Mọi người con ngươi co rút.
Dương Như Hóa lạnh nhạt nói:
- Như thế nào? Đã tìm được vệ tiểu thư chưa?
Binh sĩ sốt ruột nói:
- Báo cáo Dương tướng quân, các vị tướng quân, không tìm được Vệ tiểu thư!
Có người mắt sáng rực nhìn binh sĩ làm gã sợ muốn chết, nói nhanh:
- Xuất hiện xác định tuyến đường vị kỵ sĩ dự bị này đi, ra khỏi khu vực chiến đấu đi vào quán rượu Biên Phong. Từ người đi đường và chúng ta theo dõi, tốc độ của khưu phong thú tính toán thời gian ra kết quả hắn không đến chỗ nào khác hơn. Nhưng chúng ta không điều tra ra bất cứ dấu vết nào liên quan Vệ tiểu thư trong quán rượu Biên Phong.
Nhiều người hút ngụm khí lạnh, đương nhiên không bao gồm kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Các binh sĩ xung quanh, bọn họ là binh sĩ của Kiếm vực hành tỉnh nên không nhận ra người Độc Cô gia nào thì nghĩa là người đó chưa ra đời.
Dù có kẻ không hút ngụm khí lạnh thì cũng biến sắc mặt. Mới rồi lôi Thuẫn Lĩnh hành tỉnh ra đè người bây giờ bị đè đầu lại. Tại sao tử tôn trung tâm hàng chữ cửu của Độc Cô gia xuất hiện trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị?
Ngẫm lại Độc Cô gia vốn là như vậy, Độc Cô gia thích nhất một người một kiếm đi khắp nơi làm bộ làm tịch ra oai. Tại sao lúc trước họ không nghĩ ra?
Độc Cô gia đúng là thích một người một kiếm xông loạn, nhưng bọn họ thường không tham gia vào tổ chức gì.
Không khí trở nên kỳ lạ.
Độc Cô Cửu Tà nó itiếp:
- Người bị các ngươi bắt là đồng bạn của ta, là chiến hữu của ta. Không nói đến các ngươi ô miệt nàng là nữ nhi của kỹ nữ, dù đúng thật thì nàng vẫn là chiến hữu của ta.
Khóe môi mọi người co giật. Đệ tử trung tâm Độc Cô gia nói nữ nhân này là chiến hữu tức là nâng địa vị của nàng lên.
Mọi người vẫn im lặng nhìn Trần kỵ sĩ, người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, chờ xem bọn họ làm sao tiếp diễn cuộc đấu tranh này. Mới rồi Trần kỵ sĩ nói quá gay gắt, bây giờ gã tiến lùi khó khăn.
May mắn Trần kỵ sĩ còn nhớ gã là một kỵ sĩ chính thức của Huyền Thần điện, nặn nụ cười nói:
- Được rồi, ta tôn trọng cách làm của Kiếm Sơn hùng quan. Đã vào Kiếm Sơn hùng quan tức là binh sĩ, người của chúng ta hơi quá đáng. Tuy nhiên, vị chiến hữu của ngươi không bị gì, còn Vệ Vi Vi thì huyền binh bản mệnh bị hủy, còn bị bán đi. Nói sao cũng phải cho ta một lời giải thích. Ta có thể không tủy cứu chuyện khác, nhưng phải giao người này cho ta xử lý.
Người này vẫn là ý chỉ Vu Nhai.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đã bình tĩnh, thậm chí bắt chước Độc Cô Cửu Tà cười âm hiểm. Trần kỵ sĩ nghe tiếng Độc Cô gia liền rụt vòi, gã cứ cho rằng Vu Nhai chỉ là người Bắc Đẩu hành tỉnh.
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
- Nếu ta không trở về kịp lúc thì Tiểu Mỹ đã có chuyện. Nhiều người có mặt đều nghe lời nữ nhân độc ác kia nói, mới rồi người này cũng đã thừa nhận.
Rốt cuộc đến lượt Vu Nhai lên tiếng.
- Ta chỉ trông thấy sự thật trước mắt, nàng ta không bị gì, Vệ Vi Vi thì bị ngươi bán cho bọn buôn người.
Vu Nhai cười khẩy nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vậy là nàng ta bắt người Bắc Đẩu chúng ta đến sân của các ngươi cứ thế bỏ qua sao?
- Vệ Vi Vi chỉ mời người của các ngươi đến xem, có lẽ ngôn ngữ hơi kịch liệt. Người trẻ tuổi khắc khẩu có gì mà lạ? Thôi, nói chuyện với loại thất học nhà quê nhà ngươi cũng như không.
Trần kỵ sĩ dần bình tĩnh lại. Độc Cô gia lấy thế đè người thì đành chịu, không có gì mất mặt. Độc Cô Cửu Tà không lên tiếng, có lẽ người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh sẽ lấy lại được chút mặt mũi. Dù sao chỉ có một người Độc Cô gia trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, Bắc Đẩu là hành tỉnh lạc hậu nhất. Còn Trần kỵ sĩ chẳng những là kỵ sĩ chính thức còn đại biểu Vệ gia, nếu chỉ hy sinh họ Vu này có lẽ Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ thỏa hiệp.
Trần kỵ sĩ lùi một bước chỉ vì muốn bắt tội phạm Vu Nhai, gã cho rằng Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ không trở mặt với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh vì hắn. Trên chiến trường vì ích lợi nhà mình hy sinh một người có là gì?
Bắc Đẩu hành tỉnh, Yến Huy nếu không ngu ngốc sẽ không vì họ Vu mà trở mặt với Trần kỵ sĩ.
- Dương tướng quân hãy nói đi, việc này giải quyết như thế nào?
Trần kỵ sĩ tin tưởng Dương tướng quân mới rồi bị Vu Nhai tát mặt, thậm chí nhục nhã sẽ không chịu bỏ qua, chắc chắn sẽ đứng về phía gã.
Dương Như Hóa đúng là không giả ngây giả dại, gã đứng về phe Trần kỵ sĩ.
Dương Như Hóa mở miệng nói:
- Đúng vậy! Dù thế nào thì nữ kỵ sĩ dự bị của Bắc Đẩu hành tỉnh không bị tổn thương gì, còn tiểu thư Vệ gia không nói đến đã bị bán cho bọn buôn người, chỉ tính huyền binh bản mệnh bị phá hủy đã là tội đáng trừng phạt, nếu không thì khó mà phục chúng. Vệ binh đâu, bắt hắn lại!
- Tuân lệnh!
Đám lính lại áp sát Vu Nhai. Các Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không có phản ứng gì, Độc Cô Anh cũng vậy. Trần kỵ sĩ bật cười, quả nhiên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thỏa hiệp. Tuy Trần kỵ sĩ vẫn thấy mất mặt nhưng ai bảo Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không hoàn toàn là người Bắc Đẩu hành tỉnh? Nếu chỉ là Bắc Đẩu hành tỉnh thì không cần rắc rối như thế, Trần kỵ sĩ tự an ủi mình.
- Chờ chút.
Vu Nhai nhìn binh sĩ áp sát, khẽ quát:
- Dương tướng quân, ta chỉ muốn hỏi một câu. Nếu ta đoán đúng thì vệ binh trong khu vực chiến đấu toàn là người của Dương tướng quân, tại sao không ai phát hiện Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị ta bị bắt cóc?
Dương Như Hóa ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Xin lỗi, chúng ta không chú ý. Chúng ta không thể tùy ý quấy rầy kỵ sĩ dự bị, dù các ngươi đã là binh sĩ.
Dương Như Hóa không tin Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị dễ dàng từ bỏ Vu Nhai, chắc chắn sẽ ra tay. Nhưng vậy thì sao? Nếu không bắt được thì áp chế, chụp mũ tội danh lên đầu Vu Nhai thì Độc Cô gia, Huyền Thần điện xoay sở thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- A? Nói vậy là nếu chúng ta bắt người, chỉ cần không bị phát hiện là không bị gì? Không cần thẩm vấn?
Dương Như Hóa rất có kiên nhẫn trả lời:
- Có thẩm vấn hay không là chuyện của chúng ta. Bây giờ ta chỉ thấy ngươi phế bỏ tiểu thư Vệ gia, thừa nhận bán cho bọn buôn người, ta chỉ biết đây là tội nặng.
- Đã hiểu, vậy coi như người Thuẫn Lĩnh may mắn. Bắt người là vô tội, hù dọa, uy hiếp người cũng là vô tội.
Người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh mới rồi bị hai chữ Độc Cô đè ép bực tức, giờ có cơ hội chèn ép Vu Nhai trút cơn tức ra tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi có giỏi thì đến bắt chúng ta đi? Chúng ta tha cho ngươi vô tội.
Vu Nhai nở nụ cười nói:
- Đây là tự các ngươi kêu.
Nụ cười không giống cười nhạt, cười xấu xa, nụ cười này tàn nhẫn. Nếu binh sĩ gác cổng thành trông thấy sẽ phát hiện nụ cười rất giống với lúc Vu Nhai đánh Dương Tiên Tuấn.
Mọi người lắc đầu, cảm giác Vu Nhai nói nhảm. Dù ngươi lợi hại đến mấy làm sao bắt người? Trần kỵ sĩ, Dương Như Hóa cảm thấy tiểu tử này hoặc là điên hoặc là tự tin quá đáng.
Một kỵ sĩ bay cưỡi tọa kỵ xông đến.
- Báo!
Mọi người con ngươi co rút.
Dương Như Hóa lạnh nhạt nói:
- Như thế nào? Đã tìm được vệ tiểu thư chưa?
Binh sĩ sốt ruột nói:
- Báo cáo Dương tướng quân, các vị tướng quân, không tìm được Vệ tiểu thư!
Có người mắt sáng rực nhìn binh sĩ làm gã sợ muốn chết, nói nhanh:
- Xuất hiện xác định tuyến đường vị kỵ sĩ dự bị này đi, ra khỏi khu vực chiến đấu đi vào quán rượu Biên Phong. Từ người đi đường và chúng ta theo dõi, tốc độ của khưu phong thú tính toán thời gian ra kết quả hắn không đến chỗ nào khác hơn. Nhưng chúng ta không điều tra ra bất cứ dấu vết nào liên quan Vệ tiểu thư trong quán rượu Biên Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro