Thần đạo! Thần đạo!
Hạ Nhật Dịch Lãnh
2024-07-23 06:43:18
Thật ra, nếu như không phải
toàn bộ nguyên tố của hắn đã thành thánh, chỉ sợ cũng không tìm được.
Chính bởi vì toàn bộ nguyên tố thành thánh, trên phương diện nhận biết
nguyên tố, hắn lại càng rõ ràng hơn.
Đương nhiên, cũng không phải không có công lao của quan tự quyết và thánh đạo thời gian.
A, tìm được một tia nguyên tố mộc ở nơi này chỉ có thể nói là một bước thành công nhỏ. Vẫn còn kém xa.
Kế tiếp chính là phải tìm kiếm càng nhiều nguyên tố mộc khác.
Thật may, bởi vì tìm được khí tức này, kế tiếp muốn tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hắn loại bỏ các nguyên tố khác. Ở trong ý thức của hắn chỉ còn lại các nguyên tố hệ mộc. Chậm rãi, hắn dường như tiến vào trong bóng tối. Trong bóng tối, từng nguyên tố hệ mộc đang không ngừng xuất hiện. Cuối cùng chúng bao trùm toàn bộ bóng tối, khiến bóng tối biến thành một màu xanh lục thuần khiết đầy sức sống.
Ở trong mắt Thủy Tinh, lúc này xung quanh Vu Nhai tản ra khí tức mộc tinh thuần.
- Khí tức hệ mộc thật thuần túy. Hình như tiên sinh Ngụy Linh đã tìm được cái gì đó?
Có lẽ bởi vì mê huyễn chi địa này cũng không lớn, có lẽ là bởi vì nhân số quá nhiều. Phải biết rằng, sau khi biết tin tức về lối vào thật sự của Ma Uyên, không quan tâm là người mạnh hay kẻ yếu tất cả đều tràn vào đây. Bởi vậy, ở xung quanh Vu Nhai thỉnh thoảng cũng gặp phải người đi ngang qua.
Trong đó có không ít người là người của Thanh Môn hoặc là ma pháp sư trước đó đã được hắn hoặc Thủy Tinh cứu ra ngoài.
Giống như bây giờ, có mấy người đã nhận ra hắn là vị Ngụy Linh đã tiêu diệt hai cấp Thần Tướng. Bọn họ còn cảm nhận được khí tức mộc thuần túy của hắn.
Bọn họ không nhịn được nói thành lời, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau. Tiếp đó, bọn họ không chút do dự đã đi tới. Một người trong đó đã quay sang nhìn Thủy Tinh nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư Vưu Y Nhi. Chúng ta muốn tiếp tục theo tiên sinh Ngụy Linh, không biết có được hay không?
Thủy Tinh nhìn thấy bọn họ đi tới, trong lòng cũng có chút cảnh giác. Nhưng thời điểm nghe thấy người này nói vậy, nàng lại có phần sững sờ. Sau đó nàng chợt cười nói:
- Đi theo hắn sao? Cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần không tạo ra phiền phức đối với hắn là được. Hắn sợ nhất chính là gặp phiền toái.
- Yên tâm. Chúng ta tuyệt đối sẽ không thêm phiền phức cho mọi người. Cho dù có cho chúng ta thêm mười lá gan, chúng ta cũng không dám tăng thêm phiền phức cho tiên sinh Ngụy Linh. Chúng ta chỉ muốn đi theo hắn, cũng muốn làm trợ thủ giúp hắn mà thôi.
Mấy người kia vội vàng xua tay nói.
Người còn trẻ như vậy đã giết chết được cấp Thần Tướng, bọn họ làm sao dám gây phiền toái cho hắn được. Đúng vào lúc này bọn họ lại sửng sốt. Thật không nghĩ tới giọng điệu của Vưu Y Nhi lại như vậy. Cho người ta cảm giác nàng thật sự rất giống như lão bà của tiên sinh Ngụy Linh vậy.
Trong đầu bọn họ nghĩ như vậy, liền đưa mắt nhìn qua. Hai người thật sự rất xứng đôi. Cũng chỉ có giống như tiên sinh Ngụy Linh, mới có khả năng nắm giữ lão bà xinh đẹp như vậy.
Cứ như vậy, mấy người này đứng ở cách Vu Nhai không xa. Trong đó có ma pháp sư hệ mộc nổi tiếng cảm nhận được khí tức mộc tinh thuần xung quanh, liền ngồi xếp bằng xuống. Chỉ thoáng tu luyện, trên gương mặt bọn họ liền lộ ra vẻ mừng rỡ...
Vu Nhai tất nhiên không biết gì về tình huống bên ngoài. Hiện tại chỉ cần không quấy rầy đến hắn, hắn cũng sẽ không để ý tới.
Trong nháy mắt, xung quanh người hắn biến thành một màu xanh thuần khiết. Hắn dường như đã loại bỏ tất cả sự hắc ám, loại bỏ tất cả mê huyễn. Chỉ cần dùng linh giác nhẹ nhàng đảo qua, toàn bộ nguyên tố hệ gỗ lập tức thu hết vào trong mắt.
Bước thứ hai đến đây coi như đã hoàn thành. Kế tiếp là bước thứ ba, cũng là một bước quan trọng nhất. Chính là tìm được nơi Nguyên của các nguyên tố hệ mộc này. Đương nhiên, cái gọi là Nguyên cũng chỉ là suy đoán của Vu Nhai. Hắn thật sự không biết có nơi Nguyên này tồn tại hay không. nhưng bất kể thế nào, chỉ cần có suy đoán vậy hắn sẽ phải thử xem.
Hắn không ngừng lợi dụng thánh đạo chi mộc của mình để tìm kiếm...
Nhưng hình như còn chưa đủ. Hắn liền nghĩ tới cách thức lữ hành trải thảm ở trong thế giới Lữ Giả. Cho nên hắn liền đứng lên, bắt đầu đi lại. Hắn cứ đi từng bước một như vậy, bắt đầu cuộc lữ hành, hoàn toàn không để ý tới những người khác.
Thủy Tinh và mấy ma pháp sư vừa gia nhập vào đoàn người đều sửng sốt nhìn hắn. Nhưng bọn họ cũng không nói gì theo sát phía sau.
- Hoàn cảnh chung quanh không ngờ không hề có thay đổi. Không ngờ chúng ta lại không bị mê huyễn trận ảnh hưởng.
Đúng vào lúc này, một người trong số đó không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Những người khác lúc này mới phát hiện, chỉ cần đi theo sát bước chân mà Ngụy Linh vừa bước đi, sẽ không bị huyễn cảnh ảnh hưởng. Trong nháy mắt, hình tượng Ngụy Linh ở trong mắt bọn họ trở nên càng thần bí khó lường hơn.
Trong lòng bọn họ thầm cảm thấy may mắn, lại càng thêm kiên định muốn đi theo gia hỏa này.
Lữ hành, bước từng bước một, Vu Nhai theo bản năng bắt đầu cảm ngộ địa thế xung quanh. Địa thế không ngừng chiếu vào đầu óc của hắn. Chậm rãi, mộc chi Nguyên từ thế giới Lữ Giả mang đến trong lúc hắn vô tri vô giác đã bắt đầu phát huy tác dụng. Dường như chúng đang dẫn đường. Tinh linh Thần Nỏ viễn cổ trong cơ thể hắn đang tản ra sức sống nồng đậm. Linh doanh truyền đến âm thanh khe khẽ. Khí tức mộc trên người hắn càng lúc càng tinh thuần. Tinh thuần tới mức khiến vị ma pháp sư hệ mộc kia có thu hoạch lớn, còn cho rằng đó chính là thần tích...
...
Đúng vào lúc này, một đạo quang ảnh chợt xuất hiện ở nơi toàn bộ nguyên tố hệ mộc ngưng tụ. Quang ảnh lóe lên, tiếp đó đến bên cạnh Vu Nhai. Quang ảnh đó còn phát ra khí tức tinh thuần hơn cả Vu Nhai.
Nếu như nói khí tức xung quanh Vu Nhai là thần tích, như vậy cũng không biết có thể giải thích đạo quang ảnh kia thành cái gì. Quang ảnh dường như đang quan sát kỹ Vu Nhai, sau đó hình như lại do dự một chút. Nhưng chỉ một lát sau, quang ảnh đã trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Vu Nhai. Trong nháy mắt, Vu Nhai dừng bước. Khí tức mộc ở xung quanh hắn bắt đầu tiến hóa.
Ầm...
Chỉ là Vu Nhai có thể cảm giác được những tiếng động ầm ầm phát ra, bởi vì nó vang lên ở trong thức hải của hắn. Một loại cảm giác thần bảo bắt đầu xuất hiện ở trên người hắn. Khí tức quang ảnh dung hợp với khí tức của Vu Nhai, chậm rãi biến thành mộc thần đạo của Vu Nhai.
- Phù...
Mở mắt, Vu Nhai thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi nhìn về phía xung quanh.
Trong mắt hắn, thế giới thoáng cái đã biến đổi. Lần này hắn không cần dùng tới linh giác nữa. Chỉ cần dùng mắt thường hắn đã có thể thấy được toàn bộ nguyên tố mộc ở đây. Cảm giác mê huyễn không lừa được linh giác của hắn, cũng không lừa được hai mắt của hắn nữa. Hắn đang đứng ở giữa một cánh rừng cổ tuyệt đẹp.
- A, các ngươi đây là?
Sau khi hưởng thụ hết tất cả vẻ đẹp ở trong đó, Vu Nhai mới phát hiện ra phía sau Thủy Tinh lại có thêm mười mấy người.
Đương nhiên, cũng không phải không có công lao của quan tự quyết và thánh đạo thời gian.
A, tìm được một tia nguyên tố mộc ở nơi này chỉ có thể nói là một bước thành công nhỏ. Vẫn còn kém xa.
Kế tiếp chính là phải tìm kiếm càng nhiều nguyên tố mộc khác.
Thật may, bởi vì tìm được khí tức này, kế tiếp muốn tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hắn loại bỏ các nguyên tố khác. Ở trong ý thức của hắn chỉ còn lại các nguyên tố hệ mộc. Chậm rãi, hắn dường như tiến vào trong bóng tối. Trong bóng tối, từng nguyên tố hệ mộc đang không ngừng xuất hiện. Cuối cùng chúng bao trùm toàn bộ bóng tối, khiến bóng tối biến thành một màu xanh lục thuần khiết đầy sức sống.
Ở trong mắt Thủy Tinh, lúc này xung quanh Vu Nhai tản ra khí tức mộc tinh thuần.
- Khí tức hệ mộc thật thuần túy. Hình như tiên sinh Ngụy Linh đã tìm được cái gì đó?
Có lẽ bởi vì mê huyễn chi địa này cũng không lớn, có lẽ là bởi vì nhân số quá nhiều. Phải biết rằng, sau khi biết tin tức về lối vào thật sự của Ma Uyên, không quan tâm là người mạnh hay kẻ yếu tất cả đều tràn vào đây. Bởi vậy, ở xung quanh Vu Nhai thỉnh thoảng cũng gặp phải người đi ngang qua.
Trong đó có không ít người là người của Thanh Môn hoặc là ma pháp sư trước đó đã được hắn hoặc Thủy Tinh cứu ra ngoài.
Giống như bây giờ, có mấy người đã nhận ra hắn là vị Ngụy Linh đã tiêu diệt hai cấp Thần Tướng. Bọn họ còn cảm nhận được khí tức mộc thuần túy của hắn.
Bọn họ không nhịn được nói thành lời, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau. Tiếp đó, bọn họ không chút do dự đã đi tới. Một người trong đó đã quay sang nhìn Thủy Tinh nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư Vưu Y Nhi. Chúng ta muốn tiếp tục theo tiên sinh Ngụy Linh, không biết có được hay không?
Thủy Tinh nhìn thấy bọn họ đi tới, trong lòng cũng có chút cảnh giác. Nhưng thời điểm nghe thấy người này nói vậy, nàng lại có phần sững sờ. Sau đó nàng chợt cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đi theo hắn sao? Cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần không tạo ra phiền phức đối với hắn là được. Hắn sợ nhất chính là gặp phiền toái.
- Yên tâm. Chúng ta tuyệt đối sẽ không thêm phiền phức cho mọi người. Cho dù có cho chúng ta thêm mười lá gan, chúng ta cũng không dám tăng thêm phiền phức cho tiên sinh Ngụy Linh. Chúng ta chỉ muốn đi theo hắn, cũng muốn làm trợ thủ giúp hắn mà thôi.
Mấy người kia vội vàng xua tay nói.
Người còn trẻ như vậy đã giết chết được cấp Thần Tướng, bọn họ làm sao dám gây phiền toái cho hắn được. Đúng vào lúc này bọn họ lại sửng sốt. Thật không nghĩ tới giọng điệu của Vưu Y Nhi lại như vậy. Cho người ta cảm giác nàng thật sự rất giống như lão bà của tiên sinh Ngụy Linh vậy.
Trong đầu bọn họ nghĩ như vậy, liền đưa mắt nhìn qua. Hai người thật sự rất xứng đôi. Cũng chỉ có giống như tiên sinh Ngụy Linh, mới có khả năng nắm giữ lão bà xinh đẹp như vậy.
Cứ như vậy, mấy người này đứng ở cách Vu Nhai không xa. Trong đó có ma pháp sư hệ mộc nổi tiếng cảm nhận được khí tức mộc tinh thuần xung quanh, liền ngồi xếp bằng xuống. Chỉ thoáng tu luyện, trên gương mặt bọn họ liền lộ ra vẻ mừng rỡ...
Vu Nhai tất nhiên không biết gì về tình huống bên ngoài. Hiện tại chỉ cần không quấy rầy đến hắn, hắn cũng sẽ không để ý tới.
Trong nháy mắt, xung quanh người hắn biến thành một màu xanh thuần khiết. Hắn dường như đã loại bỏ tất cả sự hắc ám, loại bỏ tất cả mê huyễn. Chỉ cần dùng linh giác nhẹ nhàng đảo qua, toàn bộ nguyên tố hệ gỗ lập tức thu hết vào trong mắt.
Bước thứ hai đến đây coi như đã hoàn thành. Kế tiếp là bước thứ ba, cũng là một bước quan trọng nhất. Chính là tìm được nơi Nguyên của các nguyên tố hệ mộc này. Đương nhiên, cái gọi là Nguyên cũng chỉ là suy đoán của Vu Nhai. Hắn thật sự không biết có nơi Nguyên này tồn tại hay không. nhưng bất kể thế nào, chỉ cần có suy đoán vậy hắn sẽ phải thử xem.
Hắn không ngừng lợi dụng thánh đạo chi mộc của mình để tìm kiếm...
Nhưng hình như còn chưa đủ. Hắn liền nghĩ tới cách thức lữ hành trải thảm ở trong thế giới Lữ Giả. Cho nên hắn liền đứng lên, bắt đầu đi lại. Hắn cứ đi từng bước một như vậy, bắt đầu cuộc lữ hành, hoàn toàn không để ý tới những người khác.
Thủy Tinh và mấy ma pháp sư vừa gia nhập vào đoàn người đều sửng sốt nhìn hắn. Nhưng bọn họ cũng không nói gì theo sát phía sau.
- Hoàn cảnh chung quanh không ngờ không hề có thay đổi. Không ngờ chúng ta lại không bị mê huyễn trận ảnh hưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vào lúc này, một người trong số đó không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Những người khác lúc này mới phát hiện, chỉ cần đi theo sát bước chân mà Ngụy Linh vừa bước đi, sẽ không bị huyễn cảnh ảnh hưởng. Trong nháy mắt, hình tượng Ngụy Linh ở trong mắt bọn họ trở nên càng thần bí khó lường hơn.
Trong lòng bọn họ thầm cảm thấy may mắn, lại càng thêm kiên định muốn đi theo gia hỏa này.
Lữ hành, bước từng bước một, Vu Nhai theo bản năng bắt đầu cảm ngộ địa thế xung quanh. Địa thế không ngừng chiếu vào đầu óc của hắn. Chậm rãi, mộc chi Nguyên từ thế giới Lữ Giả mang đến trong lúc hắn vô tri vô giác đã bắt đầu phát huy tác dụng. Dường như chúng đang dẫn đường. Tinh linh Thần Nỏ viễn cổ trong cơ thể hắn đang tản ra sức sống nồng đậm. Linh doanh truyền đến âm thanh khe khẽ. Khí tức mộc trên người hắn càng lúc càng tinh thuần. Tinh thuần tới mức khiến vị ma pháp sư hệ mộc kia có thu hoạch lớn, còn cho rằng đó chính là thần tích...
...
Đúng vào lúc này, một đạo quang ảnh chợt xuất hiện ở nơi toàn bộ nguyên tố hệ mộc ngưng tụ. Quang ảnh lóe lên, tiếp đó đến bên cạnh Vu Nhai. Quang ảnh đó còn phát ra khí tức tinh thuần hơn cả Vu Nhai.
Nếu như nói khí tức xung quanh Vu Nhai là thần tích, như vậy cũng không biết có thể giải thích đạo quang ảnh kia thành cái gì. Quang ảnh dường như đang quan sát kỹ Vu Nhai, sau đó hình như lại do dự một chút. Nhưng chỉ một lát sau, quang ảnh đã trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Vu Nhai. Trong nháy mắt, Vu Nhai dừng bước. Khí tức mộc ở xung quanh hắn bắt đầu tiến hóa.
Ầm...
Chỉ là Vu Nhai có thể cảm giác được những tiếng động ầm ầm phát ra, bởi vì nó vang lên ở trong thức hải của hắn. Một loại cảm giác thần bảo bắt đầu xuất hiện ở trên người hắn. Khí tức quang ảnh dung hợp với khí tức của Vu Nhai, chậm rãi biến thành mộc thần đạo của Vu Nhai.
- Phù...
Mở mắt, Vu Nhai thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi nhìn về phía xung quanh.
Trong mắt hắn, thế giới thoáng cái đã biến đổi. Lần này hắn không cần dùng tới linh giác nữa. Chỉ cần dùng mắt thường hắn đã có thể thấy được toàn bộ nguyên tố mộc ở đây. Cảm giác mê huyễn không lừa được linh giác của hắn, cũng không lừa được hai mắt của hắn nữa. Hắn đang đứng ở giữa một cánh rừng cổ tuyệt đẹp.
- A, các ngươi đây là?
Sau khi hưởng thụ hết tất cả vẻ đẹp ở trong đó, Vu Nhai mới phát hiện ra phía sau Thủy Tinh lại có thêm mười mấy người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro