Chương 30 - Tinh Dịch Đục Ngầu Chảy Ra Từ Tiểu Huyệt (H, Tình Thú)
Làm Tình Vụng T...
2024-08-14 02:29:22
“Có chuyện gì thế? Xe hỏng à?” Kiều Mộ Ngưng hỏi.
Khương Đào bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, mỗi lần gặp người phụ nữ này lại thấy cô ta không giống mọi lần: Lúc ở trong quán cà phê thì duyên dáng uyển chuyển, trong buổi hẹn hò trên bãi biển thì quyến rũ gợi cảm, bây giờ thì...
Kiều Mộ Ngưng cũng nhìn lại Khương Đào, cô ta mỉm cười chào anh ta, như thế giữa hai người hoàn toàn không có chuyện gì vậy.
Người phụ nữ này rất từng trải, Khương Đào cảm thấy mình phải đánh giá cao cô ta một chút. Hai người đơn giản là mối quan hệ xác thịt, tuân theo luật chơi, không hề phá hoại hạnh phúc gia đình của nhau.
Nhìn thấy Kiều Mộ Ngưng, trái tim Khương Đào lại đập nhanh hơn một chút, dục vọng âm ỉ giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng, rất muốn được thả ra.
“Không biết vừa rồi đâm vào cái gì mà bị thủng lốp rồi.” Khương Đào tươi cười đáp lại.
“Vậy thì đi xe của chúng tôi đi, khách sạn gọi điện báo đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, nếu bây giờ không đi là sẽ muộn đấy.” Kiều Mộ Ngưng lên tiếng.
Khương Đào nhìn về phía Lâm Thiển. Bùi Hành Trì bước tới, đưa cho bọn họ hai chai soda, đó chính là loại nước mà sáng nay khi Lâm Thiển trốn trong phòng tắm khóc, anh đã đưa cho cô bảo cô uống.
Trái tim Lâm Thiển đập lệch đi một nhịp, cô lập tức liếc mắt nhìn người đàn ông, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Sáng nay cô đã làm tình với anh hai lần, từ ngoài nhà đến trong nhà, từ hồ bơi đến ghế sô pha, còn để anh bắn tinh vào trong. Adrenaline của Lâm Thiển tăng vọt, nhưng cô vẫn cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng may là Bùi Hành Trì không nhìn cô trìu mến như lúc chỉ có hai người, anh cùng Khương Đào đi kiểm tra xe. Lâm Thiển cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng cô cũng không dám thể hiện ra ngoài, rất sợ bí mật này bị bại lộ.
Kiều Mộ Ngưng chủ động ngồi xuống bên cạnh cô. Cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng cười hỏi.
“Đây là lần đầu tiên cô tham gia trò chơi này à?”
Lâm Thiển im lặng không nói gì.
Kiều Mộ Ngưng cười, nói tiếp: “Tôi nhìn là biết đây chắc chắn là lần đầu tiên cô tham gia. Cô đừng quá căng thẳng như vậy, nếu phụ nữ mà cứng nhắc quá thì sẽ không có khẩu vị đâu. Cô cứ buông thả một chút, buông thả một lần là sẽ quen ngay. Cuộc sống ngắn ngủi lắm, thích làm gì thì cứ làm đi, phải tận hưởng cuộc sống mà mình nên tận hưởng chứ?”
Những lời này quen thuộc đến khó hiểu, Lâm Thiển nghiêng đầu nhìn cô ta. Người phụ nữ này không những xinh đẹp mà còn có khí chất, nụ cười duyên dáng, dáng người bốc lửa. Bùi Hành Trì có thể sẵn sàng trao đổi một người xinh đẹp như thế này chứng tỏ trong mắt anh, phụ nữ xinh đẹp hay không cũng không quan trọng. Đàn ông là loại người thích cái mới ghét cái cũ, cho dù có lấy một nàng tiên làm vợ thì chắc chỉ một vài ngày là họ sẽ chán thôi.”
“Cô có bao giờ hối hận không?” Lâm Thiển tò mò.
“Hối hận?” Kiều Mộ Ngưng chậm rãi lắc đầu: “Hối hận là chuyện vô nghĩa nhất trên đời. Bất cứ mọi chuyện, khi đã lựa chọn thì phải bình tĩnh đón nhật, vì có hối hận cũng không làm gì được.”
“Hơn nữa tôi cũng rất đồng tình với tinh thần của trò chơi này, đời người ngắn ngủi như thế, lại có quá nhiều cám dỗ. Thay vì để một trong hai vợ chồng ngoại tình bên ngoài thì chẳng thà để cả hai đều được tận hưởng, miễn là cả hai vẫn còn yêu nhau. Nếu đã yêu thì việc gì phải bận tâm đến thân thể của đối phương chứ? Trái tim luôn dành cho nhau là được rồi.”
Khương Đào cũng nói với cô những lời này, nhưng cô lại không thể suy nghĩ thoải mái như họ được.
“Thiển Thiển...” Khương Đào đi tới, Kiều Mộ Ngưng thấy thế thì đứng dậy nhường chỗ cho anh ta.
“Thiển Thiển, xe chưa sửa ngay được, không những thủng lốc mà cái giảm xóc cũng bị hỏng. Trời sắp tối rồi, đứng ở ven đường thế này không an toàn, chúng ta cứ đến khách sạn ăn tối trước, nhân tiện nghe lịch trình xem khách sạn sắp xếp như thế nào rồi tính tiếp... Được không?”
Trong lòng Khương Đào vô cùng bồn chồn, vừa rồi khi Kiều Mộ Ngưng đi ngang qua anh ta, mùi nước hoa trên người cô ta thật quyến rũ. Chuyện xe hỏng và trời sắp tối quả nhiên đều là ý trời.
Vừa rồi, anh ta cũng âm thầm quan sát Bùi Hành Trì. Người đàn ông chỉ đưa cho họ hai chai soda chứ không nói gì thêm cũng không ở cạnh Thiển Thiển mà đến giúp anh ta xem tình hình xe, Thiển Thiển cũng không còn như người mất hồn nữa, Khương Đào cảm thấy khá an tâm.
Lâm Thiển cũng biết bọn họ trả phòng ở khách sạn cũ rồi, bây giờ là mùa cao điểm, khách cũ vừa trả phòng sẽ có khách mới thuê ngay, bây giờ quay lại cũng không còn phòng để ở, chưa kể xe còn hỏng nữa. Cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tên đảo Hồ Tâm thực ra là do du khách Trung Quốc đặt, bởi vì bốn bề là biển nên được mọi người gọi là Hồ Tâm.
Bây giờ Lâm Thiển đang nằm nghiêng trên giường, gương mặt ửng hồng, đầu óc hơi mơ hồ. Vừa rồi lúc ăn tối, Bùi Hành Trì ngồi đối diện cô khiến cô không dám ngẩng đầu lên, Khương Đào đưa cho cô ly rượu, cô không nghĩ ngợi đã uống một hơi cạn sạch.
Sau khi trở lại phòng, Khương Đào không đề cập đến chuyện xe cộ hay đi lại nữa, anh ta đặt túi xách của cô lên đầu giường, không nói gì cả, nhẹ nhàng ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Một lát sau, cửa bị đẩy ra. Lâm Thiển mở mắt, nắm chặt ga giường, từng lỗ chân lông trên người đều dựng đứng lên.
Có phải là Bùi Hành Trì không?
Khương Đào bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, mỗi lần gặp người phụ nữ này lại thấy cô ta không giống mọi lần: Lúc ở trong quán cà phê thì duyên dáng uyển chuyển, trong buổi hẹn hò trên bãi biển thì quyến rũ gợi cảm, bây giờ thì...
Kiều Mộ Ngưng cũng nhìn lại Khương Đào, cô ta mỉm cười chào anh ta, như thế giữa hai người hoàn toàn không có chuyện gì vậy.
Người phụ nữ này rất từng trải, Khương Đào cảm thấy mình phải đánh giá cao cô ta một chút. Hai người đơn giản là mối quan hệ xác thịt, tuân theo luật chơi, không hề phá hoại hạnh phúc gia đình của nhau.
Nhìn thấy Kiều Mộ Ngưng, trái tim Khương Đào lại đập nhanh hơn một chút, dục vọng âm ỉ giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng, rất muốn được thả ra.
“Không biết vừa rồi đâm vào cái gì mà bị thủng lốp rồi.” Khương Đào tươi cười đáp lại.
“Vậy thì đi xe của chúng tôi đi, khách sạn gọi điện báo đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, nếu bây giờ không đi là sẽ muộn đấy.” Kiều Mộ Ngưng lên tiếng.
Khương Đào nhìn về phía Lâm Thiển. Bùi Hành Trì bước tới, đưa cho bọn họ hai chai soda, đó chính là loại nước mà sáng nay khi Lâm Thiển trốn trong phòng tắm khóc, anh đã đưa cho cô bảo cô uống.
Trái tim Lâm Thiển đập lệch đi một nhịp, cô lập tức liếc mắt nhìn người đàn ông, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Sáng nay cô đã làm tình với anh hai lần, từ ngoài nhà đến trong nhà, từ hồ bơi đến ghế sô pha, còn để anh bắn tinh vào trong. Adrenaline của Lâm Thiển tăng vọt, nhưng cô vẫn cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may là Bùi Hành Trì không nhìn cô trìu mến như lúc chỉ có hai người, anh cùng Khương Đào đi kiểm tra xe. Lâm Thiển cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng cô cũng không dám thể hiện ra ngoài, rất sợ bí mật này bị bại lộ.
Kiều Mộ Ngưng chủ động ngồi xuống bên cạnh cô. Cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng cười hỏi.
“Đây là lần đầu tiên cô tham gia trò chơi này à?”
Lâm Thiển im lặng không nói gì.
Kiều Mộ Ngưng cười, nói tiếp: “Tôi nhìn là biết đây chắc chắn là lần đầu tiên cô tham gia. Cô đừng quá căng thẳng như vậy, nếu phụ nữ mà cứng nhắc quá thì sẽ không có khẩu vị đâu. Cô cứ buông thả một chút, buông thả một lần là sẽ quen ngay. Cuộc sống ngắn ngủi lắm, thích làm gì thì cứ làm đi, phải tận hưởng cuộc sống mà mình nên tận hưởng chứ?”
Những lời này quen thuộc đến khó hiểu, Lâm Thiển nghiêng đầu nhìn cô ta. Người phụ nữ này không những xinh đẹp mà còn có khí chất, nụ cười duyên dáng, dáng người bốc lửa. Bùi Hành Trì có thể sẵn sàng trao đổi một người xinh đẹp như thế này chứng tỏ trong mắt anh, phụ nữ xinh đẹp hay không cũng không quan trọng. Đàn ông là loại người thích cái mới ghét cái cũ, cho dù có lấy một nàng tiên làm vợ thì chắc chỉ một vài ngày là họ sẽ chán thôi.”
“Cô có bao giờ hối hận không?” Lâm Thiển tò mò.
“Hối hận?” Kiều Mộ Ngưng chậm rãi lắc đầu: “Hối hận là chuyện vô nghĩa nhất trên đời. Bất cứ mọi chuyện, khi đã lựa chọn thì phải bình tĩnh đón nhật, vì có hối hận cũng không làm gì được.”
“Hơn nữa tôi cũng rất đồng tình với tinh thần của trò chơi này, đời người ngắn ngủi như thế, lại có quá nhiều cám dỗ. Thay vì để một trong hai vợ chồng ngoại tình bên ngoài thì chẳng thà để cả hai đều được tận hưởng, miễn là cả hai vẫn còn yêu nhau. Nếu đã yêu thì việc gì phải bận tâm đến thân thể của đối phương chứ? Trái tim luôn dành cho nhau là được rồi.”
Khương Đào cũng nói với cô những lời này, nhưng cô lại không thể suy nghĩ thoải mái như họ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiển Thiển...” Khương Đào đi tới, Kiều Mộ Ngưng thấy thế thì đứng dậy nhường chỗ cho anh ta.
“Thiển Thiển, xe chưa sửa ngay được, không những thủng lốc mà cái giảm xóc cũng bị hỏng. Trời sắp tối rồi, đứng ở ven đường thế này không an toàn, chúng ta cứ đến khách sạn ăn tối trước, nhân tiện nghe lịch trình xem khách sạn sắp xếp như thế nào rồi tính tiếp... Được không?”
Trong lòng Khương Đào vô cùng bồn chồn, vừa rồi khi Kiều Mộ Ngưng đi ngang qua anh ta, mùi nước hoa trên người cô ta thật quyến rũ. Chuyện xe hỏng và trời sắp tối quả nhiên đều là ý trời.
Vừa rồi, anh ta cũng âm thầm quan sát Bùi Hành Trì. Người đàn ông chỉ đưa cho họ hai chai soda chứ không nói gì thêm cũng không ở cạnh Thiển Thiển mà đến giúp anh ta xem tình hình xe, Thiển Thiển cũng không còn như người mất hồn nữa, Khương Đào cảm thấy khá an tâm.
Lâm Thiển cũng biết bọn họ trả phòng ở khách sạn cũ rồi, bây giờ là mùa cao điểm, khách cũ vừa trả phòng sẽ có khách mới thuê ngay, bây giờ quay lại cũng không còn phòng để ở, chưa kể xe còn hỏng nữa. Cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tên đảo Hồ Tâm thực ra là do du khách Trung Quốc đặt, bởi vì bốn bề là biển nên được mọi người gọi là Hồ Tâm.
Bây giờ Lâm Thiển đang nằm nghiêng trên giường, gương mặt ửng hồng, đầu óc hơi mơ hồ. Vừa rồi lúc ăn tối, Bùi Hành Trì ngồi đối diện cô khiến cô không dám ngẩng đầu lên, Khương Đào đưa cho cô ly rượu, cô không nghĩ ngợi đã uống một hơi cạn sạch.
Sau khi trở lại phòng, Khương Đào không đề cập đến chuyện xe cộ hay đi lại nữa, anh ta đặt túi xách của cô lên đầu giường, không nói gì cả, nhẹ nhàng ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Một lát sau, cửa bị đẩy ra. Lâm Thiển mở mắt, nắm chặt ga giường, từng lỗ chân lông trên người đều dựng đứng lên.
Có phải là Bùi Hành Trì không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro