Chương 30 - Tinh Dịch Đục Ngầu Chảy Ra Từ Tiểu Huyệt (H, Tình Thú)
Trong Phòng Bỗn...
2024-08-14 02:29:22
Không biết người đàn ông đặt thứ gì lên đầu giường mà vang lên một tiếng động rất nhẹ, tấm đệm sau lưng cô lún xuống, có người ngồi xuống bên cạnh.
Lâm Thiển đã xác định được người đến là ai.
Bàn tay ấm áp chạm vào vai cô, cả người Lâm Thiển co lại. Cô vẫn giữ nguyên tư thế như vừa rồi, quay người vào trong, nín thở, trái tim đập thình thịch.
“Tôi tưởng em ngủ rồi.”
Bùi Hành Trì cười nhẹ, ôm lấy cô từ phía sau. Anh khẽ cắn lên vành tai đỏ ửng của cô rồi nhẹ nhàng nói: “Em có đói không? Tôi mang ít thức ăn lên cho em, một phần mì xào hải sản, tối nay em chưa ăn gì. Em thích ăn mì xào hải sản lắm phải không?”
Một cảm giác đau đớn khó tả bỗng dâng lên, Lâm Thiển cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên má.
Chồng cô bỏ cô một mình ở trong phòng, đồng ý cho người đàn ông khác tiến vào phòng với cô, còn mình thì đi sang phòng với vợ của người đàn ông đó...
Cho dù cô đã từng làm tình với người đàn ông này, nhưng trong lòng cô vẫn khó có thể chấp nhận được.
Trao đổi vợ.
Đúng là một trò chơi lố bịch!
Hơn nữa, rõ ràng Khương Đào biết cô không vui, nhưng anh ta cũng không nói một câu nào mà yên lặng rời đi.
Bây giờ anh ta đang làm gì?
Đang làm tình với Kiều Mộ Ngưng sao?
“Anh đi đi...” Lâm Thiển nghẹn ngào, bấu chặt lên bàn tay Bùi Hành Trì đang đặt lên eo cô.
“Lâm Thiển, đừng khóc, tôi đã nói rồi, nếu em không thích thì tôi sẽ không ép em.” Bùi Hành Trì lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Nào, dậy ăn chút gì đó đi, lát nữa tôi dẫn em đi tìm anh ta.”
“Thật sao?” Lâm Thiển ngẩng đầu, mắt mũi đỏ hoe nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, trông không có vẻ gì là đang nói đùa cả. Bùi Hành Trì quả nhiên là một người đàn ông ga lăng, không ai có thể ghét anh được.
Anh nói sẽ không bắt ép cô, anh sẽ dẫn cô đi tìm Khương Đào. Mặc dù chỉ là hai câu đơn giản, nhưng Lâm Thiển lại cảm thấy mình giống như một người đi bộ trong sa mạc, khát khô cổ họng đột nhiên tìm thấy một dòng suối mùa xuân. Trái tim đau khổ và tuyệt vọng của cô nhờ có lời an ủi của anh mà thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô sẽ đi tìm Khương Đào, sáng mai vợ chồng cô sẽ rời khỏi đây, quên hết mọi chuyện nơi này, khôi phục lại cuộc sống như bình thường.
“Tôi không đói...” Lâm Thiển lật chăn chuẩn bị xuống giường.
Bùi Hành Trì ôm lấy cô, trầm giọng nói: “Lâm Thiển, những gì tôi hứa với em thì nhất định sẽ hoàn thành, nhưng em cũng phải hứa với tôi là ăn mì trước đã.”
Anh nói xong thì lấy phần mì trên bàn, dùng đũa gắp một miếng tôm, thổi nguội rồi đút cho cô ăn.
“Tôi tự ăn được.”
Lâm Thiển nhìn thấy vết máu trên tay người đàn ông do mình vừa nhéo thì hơi áy náy. Cô cầm đũa, lí nhí nói xin lỗi rồi cúi đầu ăn mì, không dám nhìn anh lần nào nữa.
Bùi Hành Trì không nói chuyện, đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Lâm Thiển âm thầm thờ phào nhẹ nhõm. Cô ăn mì nhưng lại chẳng cảm thấy ngon miệng chút nào, cứ nghĩ đến Khương Đào là cô lại không kìm lòng được mà nghẹn ngào.
“Rửa mặt đi, tôi đưa em đi tìm anh ta.” Người đàn ông cũng không quan tâm cô ăn được bao nhiêu, anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mặt cho cô, sau đó lại tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay của cô.
Ánh trăng như nước chảy, lặng lẽ chiếu sáng cảnh vật bên dưới. Buổi tối vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi mang đến một vài hương thơm khó giải thích. Lâm Thiển lặng lẽ đi sau Bùi Hành Trì, hai người đi một đoạn đường dài, sau đó dừng lại trước một căn phòng sáng đèn.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Lâm Thiển vô thức siết chặt hai tay lại. Trong đêm tối, tiếng thở dốc của người phụ nữ càng thêm rõ ràng.
Đây có phải là phòng của Kiều Mộ Ngưng không?
Khương Đào có ở trong đó không? Anh ta đã đi được một lúc lâu rồi? Có phải hai người bọn họ đang...
Bùi Hành Trì lặng lẽ nhìn cô một lúc, anh nắm lấy tay cô, nhét vào tay cô một tấm thẻ phòng, chậm rãi nói: “Lâm Thiển, em có chắc chắn là em muốn vào không?”
Lâm Thiển cũng đang tự hỏi bản thân, cô có thể đưa ra được quyết định rất nhanh chóng, chỉ là cô không biết mình có thể chịu đựng được những gì mình nhìn thấy khi mở cánh cửa này ra không.
Sự chần chừ, lo lắng và bất an quấn chặt lấy cô như một sợi dây.
Do dự một lúc, Lâm Thiển lấy hết can đảm định mở cửa, nhưng lại phát hiện cửa không đóng chặt. Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ của người phụ nữ.
Tiếng rên rỉ rất nhẹ nhàng và ngắt quãng, nhưng lại chẳng khác nào tiếng sấm vang lên giữa trời quang, đinh tai nhức óc vô cùng.
Lâm Thiển gần như không thể nào đứng thẳng được nữa!
Lâm Thiển đã xác định được người đến là ai.
Bàn tay ấm áp chạm vào vai cô, cả người Lâm Thiển co lại. Cô vẫn giữ nguyên tư thế như vừa rồi, quay người vào trong, nín thở, trái tim đập thình thịch.
“Tôi tưởng em ngủ rồi.”
Bùi Hành Trì cười nhẹ, ôm lấy cô từ phía sau. Anh khẽ cắn lên vành tai đỏ ửng của cô rồi nhẹ nhàng nói: “Em có đói không? Tôi mang ít thức ăn lên cho em, một phần mì xào hải sản, tối nay em chưa ăn gì. Em thích ăn mì xào hải sản lắm phải không?”
Một cảm giác đau đớn khó tả bỗng dâng lên, Lâm Thiển cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên má.
Chồng cô bỏ cô một mình ở trong phòng, đồng ý cho người đàn ông khác tiến vào phòng với cô, còn mình thì đi sang phòng với vợ của người đàn ông đó...
Cho dù cô đã từng làm tình với người đàn ông này, nhưng trong lòng cô vẫn khó có thể chấp nhận được.
Trao đổi vợ.
Đúng là một trò chơi lố bịch!
Hơn nữa, rõ ràng Khương Đào biết cô không vui, nhưng anh ta cũng không nói một câu nào mà yên lặng rời đi.
Bây giờ anh ta đang làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang làm tình với Kiều Mộ Ngưng sao?
“Anh đi đi...” Lâm Thiển nghẹn ngào, bấu chặt lên bàn tay Bùi Hành Trì đang đặt lên eo cô.
“Lâm Thiển, đừng khóc, tôi đã nói rồi, nếu em không thích thì tôi sẽ không ép em.” Bùi Hành Trì lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Nào, dậy ăn chút gì đó đi, lát nữa tôi dẫn em đi tìm anh ta.”
“Thật sao?” Lâm Thiển ngẩng đầu, mắt mũi đỏ hoe nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, trông không có vẻ gì là đang nói đùa cả. Bùi Hành Trì quả nhiên là một người đàn ông ga lăng, không ai có thể ghét anh được.
Anh nói sẽ không bắt ép cô, anh sẽ dẫn cô đi tìm Khương Đào. Mặc dù chỉ là hai câu đơn giản, nhưng Lâm Thiển lại cảm thấy mình giống như một người đi bộ trong sa mạc, khát khô cổ họng đột nhiên tìm thấy một dòng suối mùa xuân. Trái tim đau khổ và tuyệt vọng của cô nhờ có lời an ủi của anh mà thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô sẽ đi tìm Khương Đào, sáng mai vợ chồng cô sẽ rời khỏi đây, quên hết mọi chuyện nơi này, khôi phục lại cuộc sống như bình thường.
“Tôi không đói...” Lâm Thiển lật chăn chuẩn bị xuống giường.
Bùi Hành Trì ôm lấy cô, trầm giọng nói: “Lâm Thiển, những gì tôi hứa với em thì nhất định sẽ hoàn thành, nhưng em cũng phải hứa với tôi là ăn mì trước đã.”
Anh nói xong thì lấy phần mì trên bàn, dùng đũa gắp một miếng tôm, thổi nguội rồi đút cho cô ăn.
“Tôi tự ăn được.”
Lâm Thiển nhìn thấy vết máu trên tay người đàn ông do mình vừa nhéo thì hơi áy náy. Cô cầm đũa, lí nhí nói xin lỗi rồi cúi đầu ăn mì, không dám nhìn anh lần nào nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Hành Trì không nói chuyện, đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Lâm Thiển âm thầm thờ phào nhẹ nhõm. Cô ăn mì nhưng lại chẳng cảm thấy ngon miệng chút nào, cứ nghĩ đến Khương Đào là cô lại không kìm lòng được mà nghẹn ngào.
“Rửa mặt đi, tôi đưa em đi tìm anh ta.” Người đàn ông cũng không quan tâm cô ăn được bao nhiêu, anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mặt cho cô, sau đó lại tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay của cô.
Ánh trăng như nước chảy, lặng lẽ chiếu sáng cảnh vật bên dưới. Buổi tối vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi mang đến một vài hương thơm khó giải thích. Lâm Thiển lặng lẽ đi sau Bùi Hành Trì, hai người đi một đoạn đường dài, sau đó dừng lại trước một căn phòng sáng đèn.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Lâm Thiển vô thức siết chặt hai tay lại. Trong đêm tối, tiếng thở dốc của người phụ nữ càng thêm rõ ràng.
Đây có phải là phòng của Kiều Mộ Ngưng không?
Khương Đào có ở trong đó không? Anh ta đã đi được một lúc lâu rồi? Có phải hai người bọn họ đang...
Bùi Hành Trì lặng lẽ nhìn cô một lúc, anh nắm lấy tay cô, nhét vào tay cô một tấm thẻ phòng, chậm rãi nói: “Lâm Thiển, em có chắc chắn là em muốn vào không?”
Lâm Thiển cũng đang tự hỏi bản thân, cô có thể đưa ra được quyết định rất nhanh chóng, chỉ là cô không biết mình có thể chịu đựng được những gì mình nhìn thấy khi mở cánh cửa này ra không.
Sự chần chừ, lo lắng và bất an quấn chặt lấy cô như một sợi dây.
Do dự một lúc, Lâm Thiển lấy hết can đảm định mở cửa, nhưng lại phát hiện cửa không đóng chặt. Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ của người phụ nữ.
Tiếng rên rỉ rất nhẹ nhàng và ngắt quãng, nhưng lại chẳng khác nào tiếng sấm vang lên giữa trời quang, đinh tai nhức óc vô cùng.
Lâm Thiển gần như không thể nào đứng thẳng được nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro