Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 14

Tích Á

2024-07-22 04:21:48

Tướng mạo của tôi là do trời cho.

Cũng chính vì được ông trời ưu ái như thế, cho nên xung quanh tôi lúc nào cũng có phụ nữ, thậm chí cả đàn ông nữa.

Bọn họ ca tụng bề ngoài của tôi, nhân lúc tôi còn ở độ tuổi thiếu niên dạy cho tôi biết cái gì gọi là tình dục, rõ ràng là lớn hơn tôi cũng phải 10 tuổi 20 tuổi nhưng lại nằm dưới thân tôi kêu lên “hàng tốt quá, cho em đi’, bộ dạng thật là xấu xí.

Kể từ sau khi mẹ tôi qua đời, cha tôi chưa bao giờ quan tâm đến tôi cả.

Nói cách khác, từ sau khi tôi được 3 tháng tuổi, thì tất cả mọi chuyện chăm sóc tôi đều được giao cho quản gia và bảo mẫu.

Ông ta chỉ chịu trách nhiệm mỗi tháng gửi tới một khoản tiền kếch xù, đảm bảo sinh hoạt của tôi không cần phải lo lắng.

Cứ như vậy mà mệt mỏi trôi qua đến khi tôi học lớp năm, trong sự kích động và muốn chứng tỏ với những tên anh em đồng trang lứa, theo đuổi cảm giác hư vinh, tôi đã cặp kè cùng cô gái đẹp nhất trong lớp.

Nhưng chỉ được hai tháng cô ta quá mức đeo bám lấy tôi, cứ luôn sử dụng khuôn mặt và vóc dáng của tôi như một loại tài sản để khoe khoang với người khác, tôi không hề cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu ngọt ngào cho nên liền đề nghị chia tay.

Lúc đó cô ta đã nhìn tôi một cách căm thù, nói rằng tôi sẽ vĩnh viễn không chiếm được tình yêu ngọt ngào, chỉ có thể nhìn thấy được nó trong giấc mơ sau đó đau đớn mà tỉnh lại.

Quá thật là tôi cũng không có hạnh phúc, cũng không biết là ai nhìn thấy tôi thay quần áo ở nhà tắm công cộng, liền đồn ầm lên ở bên ngoài rằng côn th*t Giang Thái Nhiên đặc biệt to lớn.

À, cũng nên nói rõ một chút, đó cũng không phải là lời đồn thất thiệt.

Nhưng mà bắt đầu kể từ đó, những cô gái theo đuổi tôi không có ai không phải là vì khuôn mặt và thân thể của tôi, năm học lớp 6, tôi đồng ý yêu nhau với một chị học sơ tam cũng là bởi vì chị ta giả vờ nói, mình không quan tâm đến những điều này.

Nhưng chỉ mới yêu nhau 3 ngày, chị ta gọi tôi đến nhà mình, cởi hết quần áo tôi ra, cọ tới cọ lui trên người tôi, đùa giỡn cả đêm với côn th*t niên thiếu không biết tự chủ của tôi.

Sau đó đem nó nhét vào chỗ dâm đãng của chị ta, thèm khát thét lên chói tai, giống y như giết heo vậy.

Mới nếm thử mùi vị tình dục, đích thực vô cùng tốt đẹp, nếu không phải những bộ dáng của các cô gái kia quá mức buồn nôn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chị ta dẫn tới những người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, thậm chí hơn ba mươi tuổi, dùng bộ ngực đầy đặn của bọn họ dụ dỗ tôi, sau đó đong đưa, rên rỉ ở trên người tôi.

Thậm chí cả bọn cùng xông lên.

Tiềm chất biến thái của tôi là do bọn họ khai phá, trói lại và quất, vừa đau đớn kêu gào, vừa chảy ra d*m thủy, khiến toàn bộ côn th*t của tôi đều ướt đẫm.

Ôi, tôi thân là học sinh trung học, lại không có biện pháp chống cự lại mê hoặc của tình dục, bị những người phụ nữ kia trêu chọc trong tay...

Hì hì, tôi là nói đùa thôi, thật ra là tôi đùa giỡn bọn họ.

Dù sao bọn họ thích, cũng chỉ có mấy thứ kia.

Tôi bị các bà lão ấy cưỡng chế tính giao tạo nên quan niệm giới tính lệch lạc như thế cho đến cao trung, đó là một bước ngoặt trong cuộc đời tôi.

Người ngồi phía trước mặt tôi, Tảm Hựu Nhi, chính là nhân vật quan trọng tạo nên bước ngoặt này.

Ánh mắt đầu tiên khi cô ấy nhìn thấy tôi, đã lập loè ánh sáng vô tận, giống hệt thái độ của những người khác, chỉ là lấp lánh hơn thôi.

Cô ấy quay sang cười với tôi: “Chào cậu... tôi tên là Tảm Hựu Nhi, xin hỏi cậu tên là gì vậy?”

Tôi lộ ra nụ cười luyện tập rất nhiều lần, lần nào cũng thành công hết sức sáng lạn: “Tôi tên là Giang Thái Nhiên... rất vui được làm quen với cậu.”

Quả nhiên, cô ấy sửng sốt một lúc, tôi còn cho rằng mình đêm nay có thể nhấm nháp bầu ngực lớn của cô bạn học này, nhưng không ngờ cô ấy chỉ là kề mặt vào gần một chút nói: “Không muốn cười thì không cần cười, vì sao phải cười một cách khó coi như vậy.”

Sau đó nghiêm túc cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới khen tôi điển trai một chút, lời bình cuối cùng chính là lập lại câu nói vừa rồi về nụ cười của tôi, bảo tôi sau này tốt nhất không nên lộ ra nụ cười muốn chết không muốn sống vừa rồi trước mặt người khác nữa.

Tôi thề cuộc đời này tôi đã từng nghe phụ nữ rên rỉ cũng không nhiều bằng những gì cô ấy động viên tôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngày hôm đó tôi không hẹn hò với cô gái nào, mà là trở về nhà đối diện với tấm gương, không ngừng tươi cười... rõ ràng là rất đẹp, sao lại gọi là muốn chết không muốn sống? Tảm Hựu Nhi kia có phải bị mù rồi không?

Vì thế sau một hồi luyện tập lâu thật lâu, tôi dự định ngày mai đến phòng học cười mù mắt chó của Tảm Hựu Nhi luôn cho biết!

Tôi đích thực đã làm như vậy, nhưng lại bị cô ấy cười ha ha to hơn làm cho bại trận lui quân, cô ấy xoa đầu tôi, hai mắt gần như đã cong thành một sợi chỉ: “Giang Thái Nhiên, cậu nhóc này sao lại dầu mỡ như vậy ha ha ha ha ha.”

Dầu mỡ? Tôi sờ sờ mặt mình, rõ ràng một chút nhờn cũng không có! Tôi hết sức hoài nghi Tảm Hựu Nhi này không chỉ bị mù, còn có vấn đề nghiêm trọng về thẩm mỹ nữa.

Thật ra tôi chỉ nhỏ hơn cô ấy 9 tháng, cô ấy lại lấy sự chênh lệch một tuổi rồi hài hước gọi tôi là em trai, tôi chưa từng thân thiết với một cô bạn nào đến như thế.

Tôi đích thực có ảo tưởng bộ dạng cô ấy trần truồng là như thế nào, nhưng thấy cô ấy đối xử với tôi không có ý đồ mờ ám gì, chỉ một lòng nhận tôi làm em trai thật, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác tội lỗi vô cớ.

Hôm đó tôi quay về phòng học lấy tai nghe bỏ quên, nghe thấy cô ấy và người khác đang nói về tôi, cô gái kia ra vẻ nghiêm trọng nói: “Hựu Nhi, tớ nói cậu nghe này, tốt nhất cậu đừng giao du với tên Giang Thái Nhiên kia nữa.”

“Tại sao vậy?”

“Tớ nghe nói là, cậu ta vô cùng lăng nhăng, đi đến lớp nào là đều phải lên giường với toàn bộ nữ sinh trong lớp một lần, có người còn tuyên bố phải bỏ tiền mua một đêm của cậu ta, cậu không sợ giao du với loại người này lâu ngày sẽ bị bệnh AIDS sao...”

Tôi dựa vào vách tường, chửi ầm không thôi trong lòng, cho dù mấy cô gái kia muốn lên giường với tôi, tôi cũng coi thường vì bọn họ đấy chứ, bổn thiếu gia tôi đây đâu phải mắc chứng thèm khát tiểu huyệt, có cần gặp ai cũng cắm vào không?

Thôi được rồi, sau này không bạn bè gì nữa.

Tôi đang định bỏ đi.

“Cậu cũng chỉ là nghe nói mà thôi, đừng mang loại tin vỉa hè đó đi lan truyền khắp nơi nữa, Thái Nhiên nhà tớ rất đáng yêu đấy, hơn nữa cậu ta đích thực có tư cách để nhiều cô gái yêu thích kia mà, nếu đã là hai bên tình nguyện thì cậu ta có quan hệ với ai cũng không sao cả... Tiền đề là cậu ta không được ngoại tình, nếu không tớ là người đầu tiên đánh cậu ta!”

“Tớ biết Tiểu Lan cậu chỉ là quan tâm tớ, nhưng nếu như những người khác cũng nói với tớ là cậu không tốt thì chẳng lẽ tớ cũng không chơi với cậu hay sao?”

Tôi ngồi xổm ở cửa phòng học, thấy cô gái vừa rồi nói chuyện với cô ấy đi ra, gặp tôi thì liền hoảng sợ bỏ chạy mất, tôi nhân lúc Tiểu Hựu Hựu còn chưa ra khỏi phòng học cũng lập tức lao về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Số ký tự: 0