Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 15

Tích Á

2024-07-22 04:21:48

Ngày hôm sau...

“Giang Thái Nhiên, hôm nay sao lại đeo bám thế hả, buông tôi ra đi, tôi muốn làm bài tập! Nếu không sẽ làm chết người thật đấy!!”

“Không chịu đâu! Không chịu đâu, người ta muốn cùng làm bài tập với Tiểu Hựu Hựu...” Tôi ra vẻ không có cô ấy thì sống không nổi, chỉ một mực ôm chặt lấy Tảm Hựu Nhi.

Cô ấy cũng không giận, chỉ xoa xoa đầu tôi rồi cứ để mặc tôi ôm, ngoại trừ lúc tôi giật cây bút trên tay cô ấy thì mới hung hăng đánh tôi mấy cái.

Tôi thu hồi móng vuốt hơi đỏ của mình, khuôn mặt giả bộ đáng thương vô cùng, khiến cô ấy nhìn không được lại xoa đầu tôi nói xin lỗi, sau đó, dùng lời lẽ chính đáng nói nếu tôi còn quấy rầy cô ấy làm bài tập, thì cô ấy nhất định sẽ giết tôi.

Bộ dạng hung dữ kia thật là không hề dọa được tôi một chút nào

Nhưng mà tôi vẫn rút tay về, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn cô ấy nghiêm túc làm bài tập.

Tiểu Hựu Hựu, quả thật giống y như một người mẹ dịu dàng.

Tôi không có một chút ký ức nào về mẹ.

Vào một ngày cuối tuần sau đó mấy hôm, tôi kéo Tiểu Hựu Hựu đến KFC ăn tối, lại gặp được một cô gái trước đó không lâu bị tôi từ chối lên giường.

Cô ta thấy tôi và Hựu Hựu giành Coca rất vui vẻ (chỉ là Giang Thái Nhiên tự cho là vui vẻ) thì liền bước tới gây sự:

“Giang Thái Nhiên? Câu từ chối ở bên cạnh tôi là vì loại con gái như thế này hay sao? Ngoại trừ bộ ngực lớn hơn tôi một chút thì có chỗ nào hơn được tôi hả? Cậu đúng là có mắt như mù!”

Tôi châm biếm: “Cô ngoại trừ ngực nhỏ hơn cô ấy, thì có chỗ nào hơn được cô ấy hả?!”

“Cậu!!”

Cô ta chụp lấy ly Coca trong tay tôi, muốn tạt về phía tôi, nhưng may mắn là tôi tránh được.

Chỉ là điều làm tôi không biết nên khóc hay cười chính là Tiểu Hựu Hựu từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh không nói gì, không biết từ lúc nào đã cầm lấy một ly Coca khác, ngay lúc cô gái kia tạt tôi thì cũng đã tạt vào cô ta.

“A a!!”

Cô gái kia luống cuống thét lên, cô ấy lại nhân lúc đó kéo tôi đến quầy tính tiền ném ra một ngàn đồng rồi nói: “Xin lỗi đã làm bẩn chỗ của các anh, đây là chi phí quét dọn thật là xin lỗi!”

Sau đó kéo tôi chạy ra ngoài.

Rồi cô ấy lại nhìn thấy vết bẩn của Coca dính lên trên người tôi, liền mạnh mẽ lôi kéo tôi đi mua quần áo mới, tôi nghĩ tới vừa rồi cô ấy đã quăng ra mấy tờ nhân dân tệ thì liền nói: “Không cần đâu, bốn thiếu gia tôi mặc áo bẩn một chút thì cũng không chết được.”

“Tôi thấy vừa rồi cậu khen tôi chỗ nào cũng tốt hơn so với cô gái kia mới định mua cho cậu mà thôi, xem như bà chị đây hiếm khi hào phóng được một lần, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên trân trọng.” Cô ấy dùng khuỷu tay thúc thúc cánh tay tôi.

Coi như món quà đầu tiên Tiểu Hựu Hựu tặng cho cậu em trai là tôi đây cũng được mà? Tôi nghĩ như vậy cho nên đã đồng ý với cô ấy.

Đi dạo hai ba tiếng đồng hồ, trong tay đã cầm một đống chiến lợi phẩm, ngoài trời áo sơ mi và áo khoác Cô ấy mua cho tôi thì tất cả các đồ vật khác đều là tôi dành trả tiền.

Cuối cùng tôi nghèo đến nỗi không còn đồng nào.

Cô ấy cầm một ly trà sữa và một xâu thịt xiên nướng ngồi bên vệ đường vừa ăn vừa hỏi tôi: “Tiểu Thái Nhiên nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về nhà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhà sao? Tôi làm gì có nhà.

“Nhà tôi không có ai ở cả, ba tôi sống ở thủ đô, ở đây tôi chỉ sống một mình.”

“Vậy mẹ cậu đâu?”

“…Mẹ của tôi, đã qua đời lúc tôi chỉ mới 3 tháng tuổi...”

Vẻ cô đơn trên mặt tôi tuyệt đối không phải là giả vờ.

Thật ra tôi rất muốn nhìn thấy bà ấy trông như thế nào, nghe bà ấy dịu dàng gọi tôi là Thái Nhiên, nấu cho tôi ăn những món ăn không giống với hương vị ở tiệm cơm người ta nấu.

Chỉ là không biết vì sao, trong nhà ngay cả một tấm ảnh chụp của mẹ tôi cũng không có, hẳn là ba của tôi đã mang hết lên thủ đô rồi.

Cô ấy trầm mặc một lát, có lẽ là vì mình chạm đến chỗ đau lòng của tôi cho nên áy náy, nhón chân xoa xoa đầu tôi, cô ấy lại nói: “Thực xin lỗi... vậy Tiểu Thái Nhiên hôm nay có muốn đến nhà tôi chơi không? Ba của tôi nấu ăn rất ngon đấy...”

“Muốn!” Tôi không chút do dự trả lời.

Mẹ của Tiểu Hựu Hựu là một người phụ nữ không những đẹp mà còn dịu dàng, cha của cô ấy thì có bộ dạng trung thực và nhân hậu, khi nghe con gái nói sẽ dẫn một cậu bạn về nhà chơi, thì im lặng một hồi lâu, nhưng sau đó nghe vợ mình nói “đương nhiên có thể” thì lập tức từ bỏ sự do dự.

Tôi cho rằng ông ấy nhất định sẽ rất có thành kiến với tôi, nhưng mà khi nhìn thấy tôi thì cả ba và mẹ Hựu Hựu đều im lặng hết 10 giây, sau đó vô cùng nhiệt tình mời tôi vào nhà.

Có nghĩa là... yêu thích sắc đẹp cũng là một loại di truyền gia tộc đúng không?

Đó là lần đầu tiên tôi cho rằng đẹp trai là một ưu thế vô cùng to lớn.

Cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm được cảm giác gia đình ấm áp, tính cách Tiểu Hựu Hựu chính là sự kết hợp giữa cha và mẹ cô ấy, ôn hòa và không thích so đo, có hơi dễ dãi và tùy tiện nhưng đối với một sự việc nào đó thì lại vô cùng cố chấp và nghiêm túc.

Món ăn cha cô ấy làm quả thật là mỹ vị nhân gian, so với những món sơn hào hải vị mà tôi đã từng ăn trước kia đều ngon hơn rất nhiều. Tuy rằng vì phòng không bị bỏng lưỡi cho nên phải chờ nguội mới ăn, nhưng không hiểu sao khi nuốt xuống bụng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Phòng dành cho khách ở nhà Tiểu Hựu Hựu đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, khăn trải giường và các vật trang trí khác đều dựa theo sở thích của Tiểu Hựu Hựu mà bày trí.

Tôi tắm xong lại mặc áo ngủ của cha cô ấy, bởi vì trong nhà chỉ ông có vóc dáng cao xấp xỉ với tôi.

Nếu tôi thấp hơn một chút có phải có thể mặc áo ngủ của Hựu Hựu không? Cũng tại tôi cao quá, ôi...

Tôi nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được, có lẽ vì lạ chỗ, tôi ôm gối đầu tự hỏi mấy phút, rồi mang dép lê chạy đến phòng Hựu Hựu.

“Cốc cốc cốc.”

Tôi gõ nhẹ mấy tiếng.

Đợi mười mấy giây, cửa mở, Tiểu Hựu Hựu xoa mắt, vẻ mặt buồn ngủ chết sống, mơ màng hỏi tôi.

Tôi nhìn áo ngủ có hơi xốc xếch của cô ấy, nghĩ thầm cô ấy thật sự không phòng bị gì, sau đó chen vào phòng cô ấy đóng cửa lại, đáng thương vô cùng nói mình không ngủ được, muốn ngủ cùng với Hựu Hựu.

Nàng ngáp một cái rồi rót ly nước ra, tự mình uống một hớp, sau đó đưa cho tôi, lại lấy một số chăn đệm linh tinh từ trong tủ quần áo ra trải bên cạnh mép giường mình.

Cô ấy còn đích thân nằm thử xem có cứng hay không, kết quả là chỉ chút nữa thì đã ngủ quên mất, nếu không phải tôi kêu cô ấy mấy tiếng, phỏng chừng cô ấy đã đi vào mộng đẹp cũng nên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô ấy liền ngượng ngùng xoa xoa đầu tóc mình, rồi vỗ vỗ chăn đệm, ý bảo tôi ngủ ở trên này, sau đó lại lấy ly nước về uống thêm mấy hớp, không biết người có thể gọi là cô ấy gián tiếp hôn môi tôi không?

Tuy rằng tôi rất muốn ngủ cùng một cái giường với Hựu Hựu, nhưng cảm thấy mình quấy rầy cô ấy như vậy mà cô ấy cũng không tức giận nghĩ lại cũng hơi áy náy, cho nên liền ngoan ngoãn nằm trên chăn đệm giương mắt nhìn cô ấy.

Giống như có tâm ý tương thông, cô ấy cũng mở to mắt nhìn về phía tôi, cứ nhìn nhau như vậy mấy giây, cô ấy đi xuống giường.

“Tiểu Thái Nhiên, sau này cậu nhất định phải tìm một cô gái hết lòng yêu thương cậu đấy, cậu cũng phải hết lòng yêu thương cô ấy, còn trước đó thì phải biết tự chăm sóc cho mình.”

Cô ấy nhéo nhéo mũi tôi, tiếp tục nói: “Không quý trọng thân thể của người khác, thì cũng chính là giày xéo thân thể của mình đấy...cậu chỉ mới học cao nhất thôi, phải khắc chế một chút...rõ ràng thân thể đã yếu đuối như vậy rồi...”

Thân thể yếu đuối sao? Thân thể tôi có thể ở trên giường đại chiến 300 hiệp mà còn gọi là yếu đuối sao?

Tôi nhớ lại lúc kiểm tra thể dùng bởi vì không muốn chạy marathon, cho nên đã cố ý lúc thi chạy nhanh 100m thì giả vờ yếu đuối, lúc đó còn bị những người khác trêu chọc là mình thận hư.

Là bởi vì chuyện này sao? Tiểu Hựu Hựu thật sự rất quan tâm tôi nhỉ...

Tôi gật gật đầu, ra chiều ngoan ngoãn.

Cô ấy cười hiền hòa học mẹ của mình hôn một cái lên trán tôi chúc tôi ngủ ngon sau đó chui vào trong chăn của mình thiếp đi một cách nhanh chóng.

Tôi nhắm mắt lại khoảng một tiếng đồng hồ... Đương nhiên là không ngủ, trong phòng hương vị của Tiểu Hựu Hựu cứ vây xung quanh tôi, ta đã cương cứng một lúc lâu.

Tôi xốc chăn lên đi đến bên cạnh cô ấy, tôi dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy, rõ ràng tay tình trường già đời, không ngờ tôi chỉ muốn hôn cô ấy thôi mà lại khẩn trương hồi hộp một lúc lâu như thế.

Tôi nhéo nhéo nắm tay, nuốt một chút nước miếng, cúi xuống in lên má cô ấy một nụ hôn.

Sau đó dần dần đi xuống, hôn lên môi cô ấy.

Tôi trước giờ chưa từng khẩn trương đến như vậy, chưa từng có, thế cho nên chỉ dán lên một hai giây, tôi liền ngẩng đầu nhìn xem cô ấy có tỉnh lại không.

Cô ấy ngủ rất ngon, tôi chùi chùi mồ hôi trong lòng bàn tay, lại hôn cô ấy thêm mấy cái.

Hô hấp càng lúc càng dồn dập, chỉ là hôn môi cô ấy thôi mà tôi sắp nhịn không nổi.

Vì thế tôi xốc chăn cô ấy lên một chút, bàn tay thò vào trước ngực cô ấy tìm kiếm.

Nhưng còn chưa sờ được đến nơi mềm mại kia, thì tôi đột nhiên nhanh chóng rút tay về, đắp chăn lại đàng hoàng cho cô ấy, còn ém ém góc chăn vào.

Tôi cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu kia, rồi cúi xuống ngửi hơi thở thơm ngọt, tay đặt lên trên gương mặt cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve.

Lại thêm mấy nụ hôn ngây thơ cực điểm nữa buông xuống, ôi, bổn thiếu gia tôi trước giờ luôn chơi hôn lưỡi kia mà...

Tôi nhắm mắt lại, nhẹ cọ lên tóc Hựu Hựu, hít vào không khí bên cạnh cô ấy...

Tiểu Hựu Hựu, cậu đã nói sẽ vẫn luôn ở bên cạnh tôi... tôi sẽ không làm tình với những cô gái kia nữa, tôi sẽ chăm sóc thân thể mình thật tốt.

Nếu cậu không dịu dàng với tôi nữa, tôi nhất định sẽ đau khổ đến chết mất... nếu cậu muốn rời khỏi tôi, tôi nhất định sẽ cột cậu lại trên người tôi... không cho cậu chạy...

Tôi nghe lời cậu nói, cho nên làm ơn, xin cậu, ngàn vạn lần... đừng rời khỏi tôi... bất kể ra sao đi nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Số ký tự: 0