Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 34

Tích Á

2024-07-22 04:21:48

Bốn chàng trai kẻ trước người sau, nối đuôi nhau đi ra khỏi trường.

Hàng Tễ Duẫn ôm chặt lấy Tảm Hựu Nhi đang được tầng tầng lớp lớp quần áo bao bọc lấy, đặt đầu cô vùi vào trong lồng ngực mình, Kha Hoằng Danh đeo trên vai hai cái ba lô, trong đó có một cái màu hồng lam cực kỳ không phù hợp với phong thái của hắn.

Giang Thái Nhiên nhìn giống y hệt như một tên biến thái không mặc áo khoác đi trong màn mưa tí tách, ở tít phía trước đội ngũ, bước chân hưng phấn đến nỗi sắp nhảy dựng lên.

Chỉ có Tống Loan là không nói lời nào thái độ lạnh nhạt, chỉ thỉnh thoảng mới đáp trả một câu.

“Chào cậu ba.”

Một người đàn ông mặc tây trang, tay cầm dù đứng ở trước cửa cổng trường cúi đầu chào đám người Hàng Tễ Duẫn, sau đó chạy lên bung dù che cho hắn.

Khuôn mặt ông ta không hề có cảm xúc gì, giống như việc cậu ba nhà mình đi ra từ trong trường học này cùng với ba thiếu niên khác, trong lòng lại còn ôm một người dường như là thiếu nữ này không có gì là lạ cả.

“Ừ.”

Hàng Tễ Duẫn thấp giọng trả lời tài xế, đại khái không muốn quấy rầy cô gái trong lồng ngực mình.

Vì để ngăn cản hạt mưa xâm nhập vào ở mức độ thấp nhất, Hàng Tễ Duẫn gật gật đầu bước chân chậm rãi dừng lại ở trước cửa chiếc xe Maybach thon dài.

Chờ khi đám người bọn họ đã yên vị trên xe, tài xế mới quay trở lại ghế điều khiển lái xe đi.

“Cậu ba, ngày mai khi nào đến đón cậu?”

Chiếc xe vẫn vàng dừng lại ở bãi đỗ xe riêng của một khách sạn tráng lệ huy hoàng, tài xế bước xuống xe dò hỏi Hàng Tễ Duẫn đang cúi đầu xem xét thiếu nữ trong lồng ngực mình có bị nước mưa rơi trúng hay không.

“Không cần.”

“Được, vậy cậu ba đi thong thả.”

Bởi vì Hựu Nhi đột nhiên rùng mình khiến cho hắn nhíu mày, hắn nhanh chóng trả lời tài xế rồi cất bước đi về phía ba người đã chờ sẵn ở thang máy.

“Mặt và thân thể Hựu Nhi đều đang nóng lên.”

Giang Thái Nhiên dùng bàn tay vừa mới làm ấm, áp lên trên da thịt Tảm Hựu Nhi.

“Tôi gọi bác sĩ đến.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kha Hoằng Danh đang đeo hai cái ba lô buồn cười phía trước ngực, móc từ trong cặp sách của Hựu Nhi ra một cái điện thoại, không biết đã bị hắn bỏ vào từ lúc nào.

“Bảo Lâm Dư đến đây, chị ấy là bác sĩ nữ.”

Tống Loan nhìn thấy Kha Hoằng Danh đang tìm số điện thoại, liền nhỏ giọng nhắc nhở một câu, cho dù là bác sĩ thì cũng phải cố gắng tìm bác sĩ nữ thì tốt hơn.

“Những chuyện này không cần anh phải nói cho tôi biết.”

Tuy rằng lời nói khó nghe nhưng dù sao thì giọng điệu Kha Hoằng Danh cuối cùng cũng đã tốt hơn trước một chút.

“Vậy sao…?”

Tống Loan đứng ở phía sau cậu ta, thấy ngón tay kia đang dừng ở số điện thoại của bác sĩ Chu Địch, sau khi nghe thấy lời nói của mình mới kéo lên trên, vì thế liền cười khẽ nhưng cũng không dự định vạch trần.

Thang máy cũng phải mất một thời gian khá dài mới có thể lên đến tầng cao nhất, những người có thể thuê phòng ở đây đa số đều là gia đình giàu có và thế lực, trong phòng còn có nhà bếp giống y hệt như một loại hình chung cư.

Vừa vào trong phòng Giang Thái Nhiên đã lập tức mở máy điều hòa, điều chỉnh độ ấm về 28℃, Hàng Tễ Duẫn lúc này mới yên tâm đặt Tảm Hựu Nhi lên giường, sau đó quay lại phòng khách chờ bác sĩ đến.

“Tiểu Hựu Hựu ngày mai tỉnh lại sẽ có biểu hiện như thế nào đây...”

Bởi vì lần đầu tiên của cô ấy là do mình lấy đi, Giang Thái Nhiên vui vẻ và hưng phấn đến nỗi vừa nhìn vào là có thể thấy ngay được, giống y hệt một con Husky ngồi trên sofa lắc chân qua lại, khiến cho Kha Hoằng Danh tức giận đến nổi cả gân xanh, đã siết chặt nắm tay muốn đánh hắn.

“Nếu cô ấy không thể chấp nhận được, thì có lẽ là sẽ làm bộ mất trí nhớ cũng không chừng...”

Tuy rằng đã có được sự hứa hẹn của Hựu Nhi, nhưng trước khi chuyện đó xảy ra Tống Loan đã từng suy nghĩ đến phản ứng của cô ấy, kết luận này là đã được tổng hợp từ nhiều yếu tố mà có.

“Rất có khả năng.”

Hàng Tễ Duẫn không kiêng nể gì, lại bắt đầu hút thuốc, nghe thấy suy đoán của Tống Loan, hắn híp mắt lại nghĩ tới hình ảnh kia, khóe miệng cong lên có vẻ tán thành với những gì cậu ta nói.

Mất trí nhớ sao... đúng là Hựu Nhi rất có khả năng sẽ làm như vậy... Có khi cũng sẽ giả dạng thành mù lòa như mình không nhìn thấy gì, sau đó chậm rãi sờ soạng đi đến cửa rồi bỏ trốn...

Kha Hoằng Danh còn tức giận muốn đánh Giang Thái Nhiên một trận, bây giờ hai mắt đã cong lên cười ra tiếng, rồi lại nhìn thấy ánh mắt của Tống Loan liền đổi thái độ thành cứng đờ mặt than.

Tống Loan cười khẽ quay đầu lại, dự định đi xuống bếp nhìn xem có nguyên vật liệu gì có thể nấu ăn được hay không bọn họ từ trưa cho đến bây giờ vẫn còn chưa ăn gì, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng thật ra trong bụng ai nấy cũng đều đã rất đói rồi.

Hoàn toàn không có, ngay cả tỏi hành gừng cũng không, Tống Loan lắc đầu, vẫn quyết định gọi cơm hộp.

“Muốn ăn khuya à.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàng Tễ Duẫn ngẩng đầu nhìn về phía Tống Loan đang đi ra khỏi bếp, tay còn cầm điện thoại chuẩn bị gọi thức ăn cho mọi người.

“Gọi KFC đi, vào giờ này thì chỉ có cái đó mới là phù hợp.”

Tống Loan ngồi lên trên sô pha, rũ mắt nhìn đồng hồ.

“Ừ.” Hàng Tễ Duẫn gật gật đầu.

“Sáng mai tôi muốn đến siêu thị bên cạnh mua thức ăn. Có ai muốn đi cùng không?” Tống Loan vừa gọi cơm hộp vừa dò hỏi, trong năm người bọn họ thì chỉ có hai tên biết nấu cơm.

“Cũng đúng, không thể để Hựu Nhi ăn sáng bên ngoài được, khẩu vị của cô ấy đã bị bác trai chiều hư mất rồi.” Nói đến đây, mi mắt Giang Thái Nhiên liền cong cong nở nụ cười, ba của Tảm Hựu Nhi chính là đầu bếp nổi tiếng trong thành phố, hơn nữa còn tham dự các cuộc thi nấu ăn quốc tế.

Tuy rằng ngày thường đã làm đầu bếp cho quán ăn nhà mình một cách rất vất vả nhưng ba bữa cơm của Hựu Nhi sớm sớm chiều chiều đều do một tay ông ấy chịu trách nhiệm, chính là một người cha rất yêu thương con gái.

“Hơn nữa ba của Tiểu Hựu Hựu còn nấu ăn rất ngon!” Hắn vừa nói vừa đi đến chỗ mọi người trên sofa, gia nhập vào đoạn trò chuyện của bọn họ.

Nghe thấy lời này, ánh mắt của ba chàng trai đều lập tức nhìn về phía hắn, Kha Hoằng Danh im lặng mấy giây rồi nói: “Cũng đúng, món ăn ở nhà hàng Tảm Cư ngon hơn những tiệm ăn gia đình khác rất nhiều.”

“Tôi đã từng ăn qua rồi...nhưng mà căn bản là không bằng được hai phần của ba Tiểu Hựu Hựu làm ở nhà, bác ấy còn bảo tôi nếu có thời gian cứ thường xuyên đến ăn cơm... Hay là cuối tuần này đến vậy...” Hắn lại còn vui vẻ nhịp nhịp chân, trong đầu đã nghĩ đến chuyện phải tìm cớ ngủ lại buổi tối, sau đó lén chui vào phòng Hựu Nhi ngủ chung với cô...

“....”

“...”

“...”

Ba chàng trai chưa từng được đến nhà Hựu Nhi đều im lặng trầm ngâm, cho dù đã biết mối quan hệ giữa Giang Thái Nhiên và Hựu Nhi tốt trên mức bình thường, nhưng không ngờ đã đi đến bước đó... Gặp được cả phụ huynh luôn rồi sao! Thật là đáng phẫn nộ!

Bị Kha Hoằng Danh hung hăng trừng mắt một cái, Giang Thái Nhiên cũng không hề cảm thấy bực bội, cõi lòng của hắn đã nở hoa bù đắp lại.

“Bác sĩ đã đến dưới lầu, tôi đi đón chị ấy.”

Kha Hoằng Danh không cam lòng thu hồi ánh mắt của mình lại, đúng lúc này thì điện thoại nhận được tin nhắn của bác sĩ Lâm, trong lòng thầm nghĩ nhất định một lúc nào đó mình cũng phải tìm cớ đến nhà Hựu Nhi một chuyến, sau đó mới đứng dậy đi ra cửa.

“Chú ý an toàn.”

Tống Loan vẫy vẫy tay với hắn. Đương nhiên, Kha Hoằng Danh không thèm để ý đến, mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Số ký tự: 0