Bác Sĩ Chữa Trị...
Cật Điềm Thiếu Nữ
2024-08-10 13:26:00
Đau đớn xen lẫn khoái cảm trên núm vú đánh úp lại, loại cảm giác này không xa lạ, rất nhiều năm trước bọn họ chơi cấm kỵ như vậy. Nhưng mà đã nhiều năm chưa làm, Lâm Khả Ngải có chút không chống đỡ được, chỉ có thể thở dốc mà im lặng thừa nhận mọi thứ anh cho.
Lỗ chân lông rất nhỏ trên trán anh thấm ra chút mồ hôi, tích lên rãnh ngực cô chậm rãi chảy xuống. Cảm thấy lửa nóng toàn thân mình theo giọt mồ hôi này cùng chảy xuống dưới, chui vào trong bụng.
Đối với Lâm Khả Ngải mà nói, giống như là hỏa thiêu hoặc như dòng suối nhỏ, đã làm ướt quần lót của cô.
Bất lực mà ôm lấy đầu bác sĩ đè lên ngực mình, vặn vẹo cơ thể cọ mặt anh. Trong lòng kêu gào thật thoải mái, lại thêm nhiều một chút, loại cảm giác này thực sướng.
Anh giống như nghe thấy được tiếng lòng của cô, một tay nắm một bên môi lưỡi đảo trái đảo phải liếm láp ngực cô, có lúc thì mút mạnh núm vú một cái, chỗ sâu trong lòng cô cảm nhận được thỏa mãn.
Lâm Khả Ngải nhắm mắt hưởng thụ âu yếm của anh, vô ý thức hừ hừ: “Ừm a… A… Ừm… Thoải mái… A a… Ừm… Thật thoải mái… A ừm… A… A…”
Khoảng 2 phút sau, khi Lâm Khả Ngải cảm thấy mình sắp bay lên, anh buông lỏng đôi tay và môi lưỡi trêu đùa cô ra, đứng dậy.
Cô gái nhỏ mê mang mở to mắt, nhíu mày lộ ra biểu cảm đáng thương, có chút không rõ vì sao muốn rời khỏi cô vào lúc này, đợi anh trở về tiếp tục làm chuyện vừa rồi.
Kỷ Lăng Giang mặc áo blouse trắng, đứng thẳng ở gần cửa sổ. Ánh mặt trời chính ngọ hình thành một vòng sáng bao phủ lấy người anh, chiếu lên gương mặt như do dao khắc ra. Bộ đồ trắng khiến khí chất lạnh lùng có thêm mấy phần nhu hòa phiêu dật, khiến Lâm Khả Ngải luôn có ác cảm với bác sĩ lúc này thấy áo blouse trắng không sợ hãi không chán ghét chút nào.
Lâm Khả Ngải ngây ngốc nhìn anh, gương mặt tuấn tú vẫn như trong mơ, giống y như đúc, giống như từ trước tới nay chưa từng thay đổi.
Bác sĩ cởi kính ra đặt lên bàn, xoa mũi của mình, hít sâu mấy hơi, cứng rắn nói: “Không có vấn đề gì, có khả năng là áo lót chật quá đè ép mà sinh ra trướng đau, đổi cỡ áo lót đi. Khi ngủ cố gắng thả chúng nó ra, đừng đè ép chúng nó.”
Có trời mới biết anh phải kìm nén nhiều cỡ nào mới không đè cô thao vào… “Lên trên giường nằm xuống, kế tiếp anh muốn kiểm tra…” Anh đột nhiên tới gần cô, nhìn cô trần trụi nửa người trên, giống như thị gian (thị là nhìn, gian là gian dâm), nhỏ giọng nói ra: “Tiểu huyệt của em.”
Lỗ chân lông rất nhỏ trên trán anh thấm ra chút mồ hôi, tích lên rãnh ngực cô chậm rãi chảy xuống. Cảm thấy lửa nóng toàn thân mình theo giọt mồ hôi này cùng chảy xuống dưới, chui vào trong bụng.
Đối với Lâm Khả Ngải mà nói, giống như là hỏa thiêu hoặc như dòng suối nhỏ, đã làm ướt quần lót của cô.
Bất lực mà ôm lấy đầu bác sĩ đè lên ngực mình, vặn vẹo cơ thể cọ mặt anh. Trong lòng kêu gào thật thoải mái, lại thêm nhiều một chút, loại cảm giác này thực sướng.
Anh giống như nghe thấy được tiếng lòng của cô, một tay nắm một bên môi lưỡi đảo trái đảo phải liếm láp ngực cô, có lúc thì mút mạnh núm vú một cái, chỗ sâu trong lòng cô cảm nhận được thỏa mãn.
Lâm Khả Ngải nhắm mắt hưởng thụ âu yếm của anh, vô ý thức hừ hừ: “Ừm a… A… Ừm… Thoải mái… A a… Ừm… Thật thoải mái… A ừm… A… A…”
Khoảng 2 phút sau, khi Lâm Khả Ngải cảm thấy mình sắp bay lên, anh buông lỏng đôi tay và môi lưỡi trêu đùa cô ra, đứng dậy.
Cô gái nhỏ mê mang mở to mắt, nhíu mày lộ ra biểu cảm đáng thương, có chút không rõ vì sao muốn rời khỏi cô vào lúc này, đợi anh trở về tiếp tục làm chuyện vừa rồi.
Kỷ Lăng Giang mặc áo blouse trắng, đứng thẳng ở gần cửa sổ. Ánh mặt trời chính ngọ hình thành một vòng sáng bao phủ lấy người anh, chiếu lên gương mặt như do dao khắc ra. Bộ đồ trắng khiến khí chất lạnh lùng có thêm mấy phần nhu hòa phiêu dật, khiến Lâm Khả Ngải luôn có ác cảm với bác sĩ lúc này thấy áo blouse trắng không sợ hãi không chán ghét chút nào.
Lâm Khả Ngải ngây ngốc nhìn anh, gương mặt tuấn tú vẫn như trong mơ, giống y như đúc, giống như từ trước tới nay chưa từng thay đổi.
Bác sĩ cởi kính ra đặt lên bàn, xoa mũi của mình, hít sâu mấy hơi, cứng rắn nói: “Không có vấn đề gì, có khả năng là áo lót chật quá đè ép mà sinh ra trướng đau, đổi cỡ áo lót đi. Khi ngủ cố gắng thả chúng nó ra, đừng đè ép chúng nó.”
Có trời mới biết anh phải kìm nén nhiều cỡ nào mới không đè cô thao vào… “Lên trên giường nằm xuống, kế tiếp anh muốn kiểm tra…” Anh đột nhiên tới gần cô, nhìn cô trần trụi nửa người trên, giống như thị gian (thị là nhìn, gian là gian dâm), nhỏ giọng nói ra: “Tiểu huyệt của em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro