Cha Mẹ 3
Cật Điềm Thiếu Nữ
2024-08-10 13:26:00
Nếu hỏi cô ngu ngốc khi nào, vậy tuyệt đối là khi mới tỉnh ngủ. Lúc ấy đôi mắt mơ hồ ý chí mỏng manh, vào lúc này dễ dàng mắc mưu bị lừa nhất.
Nếu nói mẹ cô hiểu cô mười phần, vậy thì Kỷ Lăng Giang chính là hiểu vạn phần. Đối với những đặc thù này cũng sờ rõ ràng, thường xuyên nhân lúc cô chưa tỉnh ngủ lừa gạt cô.
Kỷ Lăng Giang thấy không có người chú ý lập tức không diễn nữa, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm động tác của cô. Mãi đến khi cô xếp đồ đã gấp xong bỏ vào ngăn tủ, mới nói: “Có muốn biết yêu thích của mẹ anh không?” Sau đó chỉ môi: “Một câu hỏi một nụ hôn.”
Lâm Khả Ngải nheo đôi mắt cận thị đánh giá vẻ mặt anh, xác định không có âm mưu xong hôn nhẹ lên môi anh hỏi: “Mẹ anh thích ăn món gì nhất?”
“Sườn xào chua ngọt, đồ ngọt thích nhất là pudding caramel, thích uống rượu vang đỏ, trái cây thích là dưa hấu, nho và dâu tây, bất cứ đồ ăn vặt gì cũng thích.” Kỷ Lăng Giang liếm môi hồi tưởng dư vị.
“Vậy màu thích nhất?” Không hổ là mẹ con, đồ yêu thích không khác anh lắm, yêu thích đồ ăn ngọt.
Kỷ Lăng Giang chỉ môi, Lâm Khả Ngải ôm lấy cổ anh, cúi người hôn lên môi mỏng của anh. Cô cạy hàm răng anh ra, lưỡi giống như rắn, linh hoạt nhanh nhẹn khiêu khích vùng đất mẫn cảm trong khoang miệng người đàn ông, mút lưỡi thô ráp cho anh một nụ hôn sâu nóng bỏng.
Một nụ hôn kết thúc, trong không khí lưu động phần tử ái muội, đôi mắt kiều mị đến mức có thể tích ra nước, yêu kiều nói: “Ông xã… Vừa lòng chưa?”
Kỷ Lăng Giang lập tức bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, say ê nhìn ảnh ngược của mình trong mắt cô, nhưng môi mỏng nói ra những lời vô cùng rõ ràng: “Vừa lòng. Nhưng… Một nụ hôn một câu hỏi, cho dù là hôn lưỡi cũng chỉ có thể tính một cái.”
Lâm Khả Ngải tức giận buông lỏng tay ra: “Đáng ghét! Còn không mau nói.”
“Thích nhất là màu tím.”
“Vậy bà ấy có bị dị ứng hoặc ghét thứ gì hay không?”
“Không thích rau hẹ và trứng vịt Bắc Thảo, chưa từng có thứ dị ứng.” Câu hỏi này khiến Kỷ Lăng Giang lúng túng, mẹ anh là đồ tham ăn. Ở trong ấn tượng chưa từng dị ứng càng đừng nói ghét đồ ăn, nếu có thì chỉ có hai thứ này.
Khi mẹ anh mười mấy tuổi tới làm sinh viên trao đổi, sau đó vì cha mà kết hôn sống ở đại lục mấy chục năm. Ngoại trừ gương mặt người nước ngoài, khẩu vị yêu thích cuộc sống tập tính ngôn ngữ hành động, đều y như người phương Đông.
“Người thích nhất sao?”
Nếu nói mẹ cô hiểu cô mười phần, vậy thì Kỷ Lăng Giang chính là hiểu vạn phần. Đối với những đặc thù này cũng sờ rõ ràng, thường xuyên nhân lúc cô chưa tỉnh ngủ lừa gạt cô.
Kỷ Lăng Giang thấy không có người chú ý lập tức không diễn nữa, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm động tác của cô. Mãi đến khi cô xếp đồ đã gấp xong bỏ vào ngăn tủ, mới nói: “Có muốn biết yêu thích của mẹ anh không?” Sau đó chỉ môi: “Một câu hỏi một nụ hôn.”
Lâm Khả Ngải nheo đôi mắt cận thị đánh giá vẻ mặt anh, xác định không có âm mưu xong hôn nhẹ lên môi anh hỏi: “Mẹ anh thích ăn món gì nhất?”
“Sườn xào chua ngọt, đồ ngọt thích nhất là pudding caramel, thích uống rượu vang đỏ, trái cây thích là dưa hấu, nho và dâu tây, bất cứ đồ ăn vặt gì cũng thích.” Kỷ Lăng Giang liếm môi hồi tưởng dư vị.
“Vậy màu thích nhất?” Không hổ là mẹ con, đồ yêu thích không khác anh lắm, yêu thích đồ ăn ngọt.
Kỷ Lăng Giang chỉ môi, Lâm Khả Ngải ôm lấy cổ anh, cúi người hôn lên môi mỏng của anh. Cô cạy hàm răng anh ra, lưỡi giống như rắn, linh hoạt nhanh nhẹn khiêu khích vùng đất mẫn cảm trong khoang miệng người đàn ông, mút lưỡi thô ráp cho anh một nụ hôn sâu nóng bỏng.
Một nụ hôn kết thúc, trong không khí lưu động phần tử ái muội, đôi mắt kiều mị đến mức có thể tích ra nước, yêu kiều nói: “Ông xã… Vừa lòng chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Lăng Giang lập tức bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, say ê nhìn ảnh ngược của mình trong mắt cô, nhưng môi mỏng nói ra những lời vô cùng rõ ràng: “Vừa lòng. Nhưng… Một nụ hôn một câu hỏi, cho dù là hôn lưỡi cũng chỉ có thể tính một cái.”
Lâm Khả Ngải tức giận buông lỏng tay ra: “Đáng ghét! Còn không mau nói.”
“Thích nhất là màu tím.”
“Vậy bà ấy có bị dị ứng hoặc ghét thứ gì hay không?”
“Không thích rau hẹ và trứng vịt Bắc Thảo, chưa từng có thứ dị ứng.” Câu hỏi này khiến Kỷ Lăng Giang lúng túng, mẹ anh là đồ tham ăn. Ở trong ấn tượng chưa từng dị ứng càng đừng nói ghét đồ ăn, nếu có thì chỉ có hai thứ này.
Khi mẹ anh mười mấy tuổi tới làm sinh viên trao đổi, sau đó vì cha mà kết hôn sống ở đại lục mấy chục năm. Ngoại trừ gương mặt người nước ngoài, khẩu vị yêu thích cuộc sống tập tính ngôn ngữ hành động, đều y như người phương Đông.
“Người thích nhất sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro