Gặp Mặt 3
Cật Điềm Thiếu Nữ
2024-08-10 13:26:00
Louise có khí tràng của nữ vương, bà ấy ngẩng đầu cười nói: “Hello, cô bé đáng yêu, con hẳn là biết gọi mẹ là gì?”
Lâm Khả Ngải ngây ngốc chớp mắt, cười ngọt ngào gọi: “Mẹ Louise…”
Louise đáp: “Ngoan.”
Louise đánh giá Lâm Khả Ngải, mặc váy dài bó eo lộ ra cúp D kiêu ngạo và vòng eo mảnh khảnh, cẳng chân hoàn mỹ.
Mái tóc thì được buộc đuôi ngựa đơn giản ở phía sau, lộ ra cái trán no đủ cùng với gương mặt trắng nõn chưa trang điểm có vẻ tinh thần xán lạn. Cái mũi tinh xảo đôi môi đỏ mọng, giữa lông mày có khí chất kiều mị của cô gái nhỏ. Khiến Louise thích nhất vẫn là đôi mắt biết cười và má lúm đồng tiền, người cũng đáng yêu như tên.
Nếu đủ điểm là 100 điểm thì bà ấy hoàn toàn cho cô 200 điểm.
Louise nhướng mày với con trai bà ấy, giống như đang nói, tên nhóc, kiếm hời rồi.
Kỷ Lăng Giang che mặt bật cười, người phụ nữ mình thích được mẹ tán thành, là chuyện đàn ông rất vui vẻ.
Trong nhà.
“Cô gái nhỏ ngoan như vậy bị con gặp được, vận may của con đúng là tốt.”
Trên đường trở về hàn huyên rất nhiều với cô trong xe, cách nói năng hào phóng khéo léo chứng minh cô rất có giáo dưỡng, khiến Louise càng nhìn càng thích.
“Mẹ vẫn luôn cho rằng con thích loại cô gái nhỏ vị thành niên, thực sự không ngờ con lại thích loại đồng nhan cự nhũ.”
Bà ấy phát hiện bà ấy đã không nhìn hiểu khẩu vị của con trai. Năm đó được em gái hàng xóm nhỏ hơn một tuổi tỏ tình, anh dùng những lời “tuổi tác của cô quá lớn” này ứng phó đối phương, Louise vẫn luôn cho rằng anh thích cô gái nhỏ tuổi, bây giờ nhìn hình như không phải như vậy.
Đây là tính cách của Louise, cho dù không trẻ tuổi cũng thông minh thú vị. Bà ấy đứng cạnh một chỗ với con trai nhà mình không giống mẹ con, càng giống như chị em.
Kỷ Lăng Giang liếc mắt nhìn người mẹ hoạt bát của mình một cái, chỉ nói: “Những lời này đừng nói trước mặt cục cưng, da mặt cô ấy mỏng dễ thẹn thùng.”
“Ồ, cục cưng sao? Con chưa từng gọi…”
Những lời này còn chưa nói xong, thì thấy Lâm Khả Ngải ở trong phòng bếp kêu to một tiếng: “Có thể ăn cơm.”
Kỷ Lăng Giang nhanh chóng chạy tới phòng bếp giúp cô bưng đồ ăn, lần trước bảo cô bưng đồ ăn thiếu chút nữa để cô bị bỏng, từ sau lần ấy Kỷ Lăng Giang không dám để cô làm việc nặng.
Đồ ăn lên bàn, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa nấm nấu hàu, một đĩa thịt băm xào cà tím, một đĩa dứa xào thịt, một đĩa cải xào cùng với một bát chè ngô nấm tuyết.
Bữa cơm đơn giản đả động sâu tới tim Louise: “Địa vị của sườn xào chua ngọt không thể lay động!”
Lâm Khả Ngải ngây ngốc chớp mắt, cười ngọt ngào gọi: “Mẹ Louise…”
Louise đáp: “Ngoan.”
Louise đánh giá Lâm Khả Ngải, mặc váy dài bó eo lộ ra cúp D kiêu ngạo và vòng eo mảnh khảnh, cẳng chân hoàn mỹ.
Mái tóc thì được buộc đuôi ngựa đơn giản ở phía sau, lộ ra cái trán no đủ cùng với gương mặt trắng nõn chưa trang điểm có vẻ tinh thần xán lạn. Cái mũi tinh xảo đôi môi đỏ mọng, giữa lông mày có khí chất kiều mị của cô gái nhỏ. Khiến Louise thích nhất vẫn là đôi mắt biết cười và má lúm đồng tiền, người cũng đáng yêu như tên.
Nếu đủ điểm là 100 điểm thì bà ấy hoàn toàn cho cô 200 điểm.
Louise nhướng mày với con trai bà ấy, giống như đang nói, tên nhóc, kiếm hời rồi.
Kỷ Lăng Giang che mặt bật cười, người phụ nữ mình thích được mẹ tán thành, là chuyện đàn ông rất vui vẻ.
Trong nhà.
“Cô gái nhỏ ngoan như vậy bị con gặp được, vận may của con đúng là tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường trở về hàn huyên rất nhiều với cô trong xe, cách nói năng hào phóng khéo léo chứng minh cô rất có giáo dưỡng, khiến Louise càng nhìn càng thích.
“Mẹ vẫn luôn cho rằng con thích loại cô gái nhỏ vị thành niên, thực sự không ngờ con lại thích loại đồng nhan cự nhũ.”
Bà ấy phát hiện bà ấy đã không nhìn hiểu khẩu vị của con trai. Năm đó được em gái hàng xóm nhỏ hơn một tuổi tỏ tình, anh dùng những lời “tuổi tác của cô quá lớn” này ứng phó đối phương, Louise vẫn luôn cho rằng anh thích cô gái nhỏ tuổi, bây giờ nhìn hình như không phải như vậy.
Đây là tính cách của Louise, cho dù không trẻ tuổi cũng thông minh thú vị. Bà ấy đứng cạnh một chỗ với con trai nhà mình không giống mẹ con, càng giống như chị em.
Kỷ Lăng Giang liếc mắt nhìn người mẹ hoạt bát của mình một cái, chỉ nói: “Những lời này đừng nói trước mặt cục cưng, da mặt cô ấy mỏng dễ thẹn thùng.”
“Ồ, cục cưng sao? Con chưa từng gọi…”
Những lời này còn chưa nói xong, thì thấy Lâm Khả Ngải ở trong phòng bếp kêu to một tiếng: “Có thể ăn cơm.”
Kỷ Lăng Giang nhanh chóng chạy tới phòng bếp giúp cô bưng đồ ăn, lần trước bảo cô bưng đồ ăn thiếu chút nữa để cô bị bỏng, từ sau lần ấy Kỷ Lăng Giang không dám để cô làm việc nặng.
Đồ ăn lên bàn, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa nấm nấu hàu, một đĩa thịt băm xào cà tím, một đĩa dứa xào thịt, một đĩa cải xào cùng với một bát chè ngô nấm tuyết.
Bữa cơm đơn giản đả động sâu tới tim Louise: “Địa vị của sườn xào chua ngọt không thể lay động!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro