Trò Chơi Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Căn Nhà Cũ Nát
Chương 25
2024-12-17 20:56:14
Nếu biết trước thẻ nhân đôi lợi hại đến vậy, cô đã ngồi nhà làm giao dịch và phân giải vật phẩm từ sớm.
Khoan đã! Chế tạo sản phẩm!
Hứa Chi bừng tỉnh, vội vàng đặt quặng sắt và gỗ lên bàn làm việc để sản xuất một chiếc liềm. Chế tạo liềm chỉ cần 3 quặng sắt, thời gian hoàn thành là năm phút.
Đặt xong nguyên liệu, Hứa Chi lại nhanh chóng gửi một tin nhắn mới vào kênh trò chuyện:
"Liềm đổi lấy 5 quặng sắt, chỉ có 2 cái thôi, ai nhanh tay thì được!"
Chi phí làm ra một chiếc liềm chỉ tốn ba quặng sắt, nhưng với hiệu ứng của thẻ nhân đôi, Hứa Chi ngay lập tức thu về hai chiếc liềm, tính ra cô lãi đến bảy quặng sắt. Nghĩ đến đây, khóe môi Hứa Chi khẽ nhếch lên, trong lòng vui như mở hội.
Tin vừa gửi lên kênh trò chuyện thì lập tức nổ tung với hàng loạt tin nhắn.
“Bán rẻ vậy sao!?”
“Vừa nãy có người bán một chiếc rìu đá mà hét đến 1 quặng sắt cộng 10 khối sắt vụn đấy! Cô có chắc mình bán liềm không?”
“Đã gửi tin nhắn riêng rồi! Nhanh phản hồi đi! Tôi muốn mua!”
“Hứa Chi này đúng là đại thần rồi, hết bán nước khoáng đến nhận phân giải, bây giờ còn làm cả liềm bán. Nghĩa là gì? Là cô ấy không thiếu vũ khí, quặng sắt chắc cũng chất đống rồi!”
“Đúng vậy, tôi để ý cô ấy chỉ lo đổi vật tư thôi, không thiếu ăn uống cũng chẳng thiếu nguyên liệu!”
“Cô ấy phát triển vượt xa chúng ta rồi, đồ cần bây giờ với cô ấy có lẽ đã ở một đẳng cấp khác.”
“Hứa Chi, Hứa Chi! Tôi gửi tin nhắn rồi, sao cô không trả lời? Nhanh xem tin của tôi đi!”
Hứa Chi không còn thời gian để bận tâm đến những lời bàn tán hay tin nhắn kêu gọi giúp đỡ. Người muốn mua liềm nhiều như thác lũ, mà cô thì đã nói rõ ai đến trước sẽ được ưu tiên.
Đúng lúc này, tiếng thông báo vang lên.
[Thẻ nhân đôi hiệu lực!]
Hai chiếc liềm sáng bóng hiện lên trước mắt cô.
Dù đã nói chỉ bán hai chiếc liềm, nhưng lượng người tìm đến nhiều đến mức trăm tin nhắn chen chúc trong hộp thư của cô. Có vẻ như trong thế giới này người có tiền cũng không hề ít.
Nếu không có thẻ nhân đôi và bàn làm việc hỗ trợ, Hứa Chi nghĩ rằng có lẽ trong túi mình cũng chỉ có lèo tèo vài quặng sắt mà thôi.
Thời gian không đợi ai, cô nhanh chóng tiến hành giao dịch.
[Nhận được: Quặng sắt ×5 ×2]
[Thẻ nhân đôi hiệu lực!]
Hứa Chi hớn hở: “Lại lãi thêm mười quặng sắt!”
Thừa thắng xông lên, cô quyết định tiếp tục sản xuất thêm hai liềm và hai chiếc rìu sắt để bán ra. Dù có tăng giá một chút cũng không sao, cầu nhiều hơn cung mà.
Hứa Chi gửi tin nhắn mới vào kênh trò chuyện:
“Hai liềm giá đặc biệt đã bán xong, vì người mua quá đông nên tôi quyết định bán thêm hai liềm và hai rìu sắt nữa. Tuy nhiên cung không đủ cầu, ai ra giá cao nhất sẽ thắng. Giới hạn năm phút, ai ra giá cao nhất tôi sẽ giao dịch.”
Cùng lúc, cô lại đặt nguyên liệu lên bàn làm việc và bắt đầu đếm ngược năm phút.
Tin nhắn ùn ùn kéo đến, có người cầu xin cô “giảm giá giúp đỡ,” có người bán thảm để mong lấy lòng thương hại, thậm chí vài kẻ còn dùng giọng điệu mỉa mai châm chọc.
Ngay cả Lục Kỳ cũng gửi tin nhắn riêng.
Lục Kỳ: “Chi Chi, tôi không đủ quặng sắt rồi, đổi bằng thứ khác được không?”
Là người quen, Hứa Chi mới chịu trả lời một câu: “Cô có gì?”
Nếu là người lạ thì cô chẳng thèm bận tâm.
Lục Kỳ: “Tôi có mảnh kim loại.”
Hứa Chi nhướng mày, mảnh kim loại vốn là nguyên liệu cao cấp, trong túi cô cũng có hai cái. Đương nhiên Lục Kỳ biết thứ này rất có giá trị, nhưng so với một vũ khí thực dụng lúc này thì mảnh kim loại tạm thời không có ích.
Khoan đã! Chế tạo sản phẩm!
Hứa Chi bừng tỉnh, vội vàng đặt quặng sắt và gỗ lên bàn làm việc để sản xuất một chiếc liềm. Chế tạo liềm chỉ cần 3 quặng sắt, thời gian hoàn thành là năm phút.
Đặt xong nguyên liệu, Hứa Chi lại nhanh chóng gửi một tin nhắn mới vào kênh trò chuyện:
"Liềm đổi lấy 5 quặng sắt, chỉ có 2 cái thôi, ai nhanh tay thì được!"
Chi phí làm ra một chiếc liềm chỉ tốn ba quặng sắt, nhưng với hiệu ứng của thẻ nhân đôi, Hứa Chi ngay lập tức thu về hai chiếc liềm, tính ra cô lãi đến bảy quặng sắt. Nghĩ đến đây, khóe môi Hứa Chi khẽ nhếch lên, trong lòng vui như mở hội.
Tin vừa gửi lên kênh trò chuyện thì lập tức nổ tung với hàng loạt tin nhắn.
“Bán rẻ vậy sao!?”
“Vừa nãy có người bán một chiếc rìu đá mà hét đến 1 quặng sắt cộng 10 khối sắt vụn đấy! Cô có chắc mình bán liềm không?”
“Đã gửi tin nhắn riêng rồi! Nhanh phản hồi đi! Tôi muốn mua!”
“Hứa Chi này đúng là đại thần rồi, hết bán nước khoáng đến nhận phân giải, bây giờ còn làm cả liềm bán. Nghĩa là gì? Là cô ấy không thiếu vũ khí, quặng sắt chắc cũng chất đống rồi!”
“Đúng vậy, tôi để ý cô ấy chỉ lo đổi vật tư thôi, không thiếu ăn uống cũng chẳng thiếu nguyên liệu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô ấy phát triển vượt xa chúng ta rồi, đồ cần bây giờ với cô ấy có lẽ đã ở một đẳng cấp khác.”
“Hứa Chi, Hứa Chi! Tôi gửi tin nhắn rồi, sao cô không trả lời? Nhanh xem tin của tôi đi!”
Hứa Chi không còn thời gian để bận tâm đến những lời bàn tán hay tin nhắn kêu gọi giúp đỡ. Người muốn mua liềm nhiều như thác lũ, mà cô thì đã nói rõ ai đến trước sẽ được ưu tiên.
Đúng lúc này, tiếng thông báo vang lên.
[Thẻ nhân đôi hiệu lực!]
Hai chiếc liềm sáng bóng hiện lên trước mắt cô.
Dù đã nói chỉ bán hai chiếc liềm, nhưng lượng người tìm đến nhiều đến mức trăm tin nhắn chen chúc trong hộp thư của cô. Có vẻ như trong thế giới này người có tiền cũng không hề ít.
Nếu không có thẻ nhân đôi và bàn làm việc hỗ trợ, Hứa Chi nghĩ rằng có lẽ trong túi mình cũng chỉ có lèo tèo vài quặng sắt mà thôi.
Thời gian không đợi ai, cô nhanh chóng tiến hành giao dịch.
[Nhận được: Quặng sắt ×5 ×2]
[Thẻ nhân đôi hiệu lực!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Chi hớn hở: “Lại lãi thêm mười quặng sắt!”
Thừa thắng xông lên, cô quyết định tiếp tục sản xuất thêm hai liềm và hai chiếc rìu sắt để bán ra. Dù có tăng giá một chút cũng không sao, cầu nhiều hơn cung mà.
Hứa Chi gửi tin nhắn mới vào kênh trò chuyện:
“Hai liềm giá đặc biệt đã bán xong, vì người mua quá đông nên tôi quyết định bán thêm hai liềm và hai rìu sắt nữa. Tuy nhiên cung không đủ cầu, ai ra giá cao nhất sẽ thắng. Giới hạn năm phút, ai ra giá cao nhất tôi sẽ giao dịch.”
Cùng lúc, cô lại đặt nguyên liệu lên bàn làm việc và bắt đầu đếm ngược năm phút.
Tin nhắn ùn ùn kéo đến, có người cầu xin cô “giảm giá giúp đỡ,” có người bán thảm để mong lấy lòng thương hại, thậm chí vài kẻ còn dùng giọng điệu mỉa mai châm chọc.
Ngay cả Lục Kỳ cũng gửi tin nhắn riêng.
Lục Kỳ: “Chi Chi, tôi không đủ quặng sắt rồi, đổi bằng thứ khác được không?”
Là người quen, Hứa Chi mới chịu trả lời một câu: “Cô có gì?”
Nếu là người lạ thì cô chẳng thèm bận tâm.
Lục Kỳ: “Tôi có mảnh kim loại.”
Hứa Chi nhướng mày, mảnh kim loại vốn là nguyên liệu cao cấp, trong túi cô cũng có hai cái. Đương nhiên Lục Kỳ biết thứ này rất có giá trị, nhưng so với một vũ khí thực dụng lúc này thì mảnh kim loại tạm thời không có ích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro