Cuối Cùng Hắn L...
2024-08-31 10:00:14
Lời này vừa ra, sắc mặt Trần Liên Khang rõ ràng nhiều mây chuyển sáng.
"Cậu có việc thì đi làm trước đi." Thái độ của ông ta hiền lành không ít, cũng không tự cao tự đại, "Không nên bởi vì việc nhỏ mà chậm trễ chính sự."
Thẩm Tứ Niên nói câu "Xin lỗi không tiếp đãi thêm được", sau đó bước chân vội vàng đi ra khỏi Vụ Ẩn.
Ánh mắt Phó Chỉ dõi theo bóng lưng hắn, cô hất môi như muốn nói gì đó, nhưng hắn đi rất nhanh, cũng không cho cô cơ hội này.
"Tứ Niên có công chuyện, để cậu ấy đi làm việc trước đi." Trần Liên Khang lại tận lực vỗ vỗ vai cô, trong lúc đó lòng bàn tay rơi ra một tấm thẻ phòng, thật trùng hợp rơi vào trong ngực Phó Tranh.
Cô mặc một bộ lễ phục cổ chữ V, bộ ngực sữa nửa hở, nhét một tấm thẻ phòng vào cũng không khó.
"Tôi còn phải ở lại chỗ này xã giao, Phó tiểu thư nếu mệt mỏi thì vào phòng nghỉ ngơi trước."
Trần Liên Khang thu tay lại, cười như không cười nói.
Thân ở địa vị cao tự nhiên thận trọng từ lời nói đến việc làm, một lão làng trên quan trường là tuyệt đối sẽ không để lại cho người ta nhược điểm để dèm pha.
Phó Chỉ quét mắt nhìn ngực mình, giả ngu giả ngốc: "Bí thư Trần, Thẩm cục để cho tôi ở lại uống rượu với ngài, nếu tôi lười biếng đi nghỉ ngơi, có thể không quá thích hợp."
Trần Liên Khang lấp liếm, "Cậu ấy lại không ở nơi này, không nhìn thấy em, huống chi xã giao cũng không phải chuyện phụ nữ am hiểu, không sao."
Phó Chỉ im lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói tiếp.
Trần Liên Khang có thể đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, hạ giọng nói, "Vị trí cục trưởng cục công an thành phố Vân Thành có thể là có người tranh giành muốn có được, tôi nói sẽ cố gắng giúp Tứ Niên tranh thủ được, việc này cũng không phải là uổng công, em yên tâm, em đã ở đây, tôi sẽ không thiếu cậu ấy."
Nói xong lời này liền đi nơi khác, để ngừa bị người ta nhìn thấy đứng chung một chỗ với phụ nữ của Thẩm Tứ Niên trong thời gian dài, đưa tới lời đàm tiếu.
Thẻ phòng kề sát trước ngực Phó Chỉ, khiến cô cảm thấy ngực nóng bừng.
Cô cho rằng lá gan của mình đã được tôi luyện đủ lớn, nhưng cho tới giờ khắc này, phát hiện vẫn thiếu một chút dũng khí.
Thẩm Tứ Niên bỏ cô ở nơi này, cô đâm lao phải theo lao, cho dù hôm nay tạm thời lùi bước chạy trốn, ngày sau hắn cũng sẽ không bỏ qua cô...
Lựa chọn thế nào, đều là đường chết.
Thật ra đã sớm biết kết quả này, không phải sao?
Kết cục của Lâm Mạn cô tận mắt nhìn thấy, Thẩm Tứ Niên lúc ấy đối với Lâm Mạn có thể nói là hết sức sủng ái, cuối cùng không phải cũng tự tay đưa cô ấy vào địa ngục sao?
Vì tiền đồ, hy sinh một tình nhân lại tính là cái gì.
Anh chung quy vẫn là Thẩm cục trưởng lòng dạ độc ác kia...
Phó Chỉ xoay người, lấy thẻ phòng từ trong ngực ra, nhìn số phòng trên đó là tầng ba.
Cô nắm chặt góc áo, cưỡng ép bức trở về chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe mắt, từng bước một đi lên lầu.
"Phó tiểu thư."
Chỗ góc lầu hai, đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.
Kỳ thật thanh âm không tính là lớn, chỉ là tâm thần cô một mực hoảng hốt, cho nên bị giật mình.
Ngẩng đầu nhìn rõ mặt người vừa nói chuyện, Phó Chỉ theo bản năng giấu tay cầm thẻ phòng ra sau.
Cố Bỉnh Quyền kỳ thật đã sớm phát hiện, chỉ là còn biết rõ còn cố hỏi, "Phó tiểu thư cầm thứ gì thần bí như vậy, còn che che giấu giấu ở phía sau?"
"Không có gì."
Phó Chỉ nói chuyện giọng mũi có chút nặng, dù sao cảm giác bị Thẩm Tứ Niên coi như lễ vật đưa ra ngoài không dễ chịu lắm, cô cũng không muốn nói nhiều.
"Là thẻ phòng đúng không?" Cố Bỉnh Quyền cười cười, đi về phía trước một bước, ánh mắt rơi xuống trước ngực mềm mại của cô: "Vừa rồi tôi nhìn thấy, bí thư Trần nhét vào trong ngực cô một tấm thẻ phòng."
"Cậu có việc thì đi làm trước đi." Thái độ của ông ta hiền lành không ít, cũng không tự cao tự đại, "Không nên bởi vì việc nhỏ mà chậm trễ chính sự."
Thẩm Tứ Niên nói câu "Xin lỗi không tiếp đãi thêm được", sau đó bước chân vội vàng đi ra khỏi Vụ Ẩn.
Ánh mắt Phó Chỉ dõi theo bóng lưng hắn, cô hất môi như muốn nói gì đó, nhưng hắn đi rất nhanh, cũng không cho cô cơ hội này.
"Tứ Niên có công chuyện, để cậu ấy đi làm việc trước đi." Trần Liên Khang lại tận lực vỗ vỗ vai cô, trong lúc đó lòng bàn tay rơi ra một tấm thẻ phòng, thật trùng hợp rơi vào trong ngực Phó Tranh.
Cô mặc một bộ lễ phục cổ chữ V, bộ ngực sữa nửa hở, nhét một tấm thẻ phòng vào cũng không khó.
"Tôi còn phải ở lại chỗ này xã giao, Phó tiểu thư nếu mệt mỏi thì vào phòng nghỉ ngơi trước."
Trần Liên Khang thu tay lại, cười như không cười nói.
Thân ở địa vị cao tự nhiên thận trọng từ lời nói đến việc làm, một lão làng trên quan trường là tuyệt đối sẽ không để lại cho người ta nhược điểm để dèm pha.
Phó Chỉ quét mắt nhìn ngực mình, giả ngu giả ngốc: "Bí thư Trần, Thẩm cục để cho tôi ở lại uống rượu với ngài, nếu tôi lười biếng đi nghỉ ngơi, có thể không quá thích hợp."
Trần Liên Khang lấp liếm, "Cậu ấy lại không ở nơi này, không nhìn thấy em, huống chi xã giao cũng không phải chuyện phụ nữ am hiểu, không sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Chỉ im lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói tiếp.
Trần Liên Khang có thể đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, hạ giọng nói, "Vị trí cục trưởng cục công an thành phố Vân Thành có thể là có người tranh giành muốn có được, tôi nói sẽ cố gắng giúp Tứ Niên tranh thủ được, việc này cũng không phải là uổng công, em yên tâm, em đã ở đây, tôi sẽ không thiếu cậu ấy."
Nói xong lời này liền đi nơi khác, để ngừa bị người ta nhìn thấy đứng chung một chỗ với phụ nữ của Thẩm Tứ Niên trong thời gian dài, đưa tới lời đàm tiếu.
Thẻ phòng kề sát trước ngực Phó Chỉ, khiến cô cảm thấy ngực nóng bừng.
Cô cho rằng lá gan của mình đã được tôi luyện đủ lớn, nhưng cho tới giờ khắc này, phát hiện vẫn thiếu một chút dũng khí.
Thẩm Tứ Niên bỏ cô ở nơi này, cô đâm lao phải theo lao, cho dù hôm nay tạm thời lùi bước chạy trốn, ngày sau hắn cũng sẽ không bỏ qua cô...
Lựa chọn thế nào, đều là đường chết.
Thật ra đã sớm biết kết quả này, không phải sao?
Kết cục của Lâm Mạn cô tận mắt nhìn thấy, Thẩm Tứ Niên lúc ấy đối với Lâm Mạn có thể nói là hết sức sủng ái, cuối cùng không phải cũng tự tay đưa cô ấy vào địa ngục sao?
Vì tiền đồ, hy sinh một tình nhân lại tính là cái gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chung quy vẫn là Thẩm cục trưởng lòng dạ độc ác kia...
Phó Chỉ xoay người, lấy thẻ phòng từ trong ngực ra, nhìn số phòng trên đó là tầng ba.
Cô nắm chặt góc áo, cưỡng ép bức trở về chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe mắt, từng bước một đi lên lầu.
"Phó tiểu thư."
Chỗ góc lầu hai, đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.
Kỳ thật thanh âm không tính là lớn, chỉ là tâm thần cô một mực hoảng hốt, cho nên bị giật mình.
Ngẩng đầu nhìn rõ mặt người vừa nói chuyện, Phó Chỉ theo bản năng giấu tay cầm thẻ phòng ra sau.
Cố Bỉnh Quyền kỳ thật đã sớm phát hiện, chỉ là còn biết rõ còn cố hỏi, "Phó tiểu thư cầm thứ gì thần bí như vậy, còn che che giấu giấu ở phía sau?"
"Không có gì."
Phó Chỉ nói chuyện giọng mũi có chút nặng, dù sao cảm giác bị Thẩm Tứ Niên coi như lễ vật đưa ra ngoài không dễ chịu lắm, cô cũng không muốn nói nhiều.
"Là thẻ phòng đúng không?" Cố Bỉnh Quyền cười cười, đi về phía trước một bước, ánh mắt rơi xuống trước ngực mềm mại của cô: "Vừa rồi tôi nhìn thấy, bí thư Trần nhét vào trong ngực cô một tấm thẻ phòng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro