Quân Cờ
2024-08-31 10:00:14
Bên cạnh anh còn có người khác, cười lấy lòng lôi kéo làm quen, gọi thị trưởng Cố.
Cố Bỉnh Quyền rõ ràng không tập trung, ngay cả ánh mắt cũng không có cho đối phương, mà là nhìn về phía cô.
Vừa vặn có người phục vụ đi qua, Phó Chỉ lấy một ly rượu từ trong khay trong tay anh ta, sau đó nghiêng đầu nhíu mày cười với Cố Bỉnh Quyền, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu vang đỏ.
Coi như là mời rượu không tiếng động.
Cố Bỉnh Quyền cũng uống một chén, bề ngoài nhìn nghiêm trang bất động thanh sắc, đôi mắt dài nhỏ lại hữu ý vô ý đánh giá trên người cô.
Không giống với Trần Liên Khang trong mắt toát ra thèm nhỏ dãi, ánh mắt của anh coi như đứng đắn, chỉ là nghĩ đến bộ dáng cô vừa rồi ở trên sân khấu đánh đàn cảm thấy có chút mới lạ mà thôi.
Đó là một mặt mới mẻ mà cô chưa bao giờ biểu hiện ra cho anh thấy.
Thật vất vả đợi đến khi người bên cạnh nói liên miên cằn nhằn xong, Cố Bỉnh Quyền nâng chén rượu đi về phía bên này.
Lúc đi ngang qua trước mặt cô, Phó Chỉ hơi nghiêng người, tránh ra một con đường cho anh.
Đứng phía sau là một vị Bí thư Tỉnh ủy, cô tự nhiên sẽ không tự luyến đến mức cho rằng anh tới là tìm mình.
Huống chi thân phận cách xa, trong trường hợp như vậy, Cố Bỉnh Quyền có làm thế nào cũng sẽ không vội vàng bắt chuyện với tình nhân của người khác.
Khi hai người đi lướt qua nhau, cô lại lần nữa nhìn thấy ánh mắt của anh ở khoảng cách gần, lạnh lẽo, u ám, thâm thúy mênh mông vô bờ.
Dưới đôi mắt như vậy, dường như không có chỗ nào để lẩn trốn.
Anh đi đến trước mặt, Trần Liên Khang cũng chú ý tới anh, trên mặt mang theo ý cười chào hỏi, "Ui, Tiểu Cố!"
Cố Bỉnh Quyền cúi đầu cười nhạt: "Bí thư Trần."
Trần Liên Khang nhìn Thẩm Tứ Niên, ánh mắt cuối cùng lại rơi trở lại trên người anh: "Tiểu Cố, cháu cũng đến Nam thành đã được một đoạn thời gian, hai người chắc hẳn cũng không cần tôi giới thiệu?"
Cố Bỉnh Quyền cười nói không cần, không quen biết ai cũng không thể không biết cục trưởng Thẩm.
Anh bên này cho đủ mặt mũi, Thẩm Tứ Niên bên kia tự nhiên cũng là khách khách khí khí.
Phó Chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh Thẩm Tứ Niên, Cố Bỉnh Quyền ở đối diện cô, cho nên cô cũng không cần lén lút dùng ánh mắt nhìn anh, nâng mí mắt lên là có thể nhìn thấy.
Sau khi chào hỏi, anh ngửa đầu uống rượu vang đỏ trong ly.
Cô nhìn thấy hầu kết nhô ra giữa cổ anh vì nuốt mà lăn lên lăn xuống, cuối cùng có một chút rượu đỏ tươi tràn ra từ bên miệng.
Làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú kia, dụ hoặc gợi cảm không nói ra được.
Cố Bỉnh Quyền không ở lại đây quá lâu, xã giao xong liền đi nơi khác.
Lúc rời đi, ánh mắt anh đảo qua trên người Trần Liên Khang, lại thờ ơ liếc mắt nhìn Phó Chỉ, muốn nói lại thôi.
Anh mơ hồ cảm thấy ánh mắt của bí thư Trần khi nhìn cô có chút ý vị thâm trường.
Nhưng nghĩ lại Thẩm Tứ Niên cũng ở chỗ này, hẳn là không cần anh lắm miệng nhắc nhở gì chứ?
Trần Liên Khang lại cầm một chén rượu đưa cho Phó Chỉ, bộ dáng cười nói vui vẻ, "Phó tiểu thư đêm nay biểu hiện xuất sắc như vậy, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy mới mẻ."
Cô đưa tay nhận lấy, cười trả lời: "Bí thư Trần kiến thức rộng rãi, trò vặt này có thể vào tai mắt của ngài, là vinh hạnh của tôi."
Phó Chỉ vừa dứt lời, điện thoại Thẩm Tứ Niên liền vang lên.
Anh nói với Trần Liên Khang một câu "Xin lỗi", cầm điện thoại di động đi xa vài bước nghe máy.
Trong lúc chờ đợi Phó Chỉ không chủ động nói chuyện nữa, lại nhìn thấy ánh mắt gã đàn ông kia luôn vô tình hay cố ý liếc về phía ngực mình, còn không ngừng nuốt nước miếng.
Thẩm Tứ Niên nhận điện thoại xong trở về, sắc mặt nặng nề hơn rất nhiều, "Bí thư Trần, trong cục đột nhiên xảy ra chút chuyện, tôi phải trở về một chuyến."
Trần Liên Khang gọi bồi bàn tới đặt ly rượu rỗng xuống, cầm lại một ly, không nói chuyện.
Thẩm Tứ Niên liếc Phó Chỉ một cái, dặn dò: "A Chỉ, em ở đây bồi bí thư Trần uống chút, anh xử lý tốt mọi chuyện rồi trở về."
Cố Bỉnh Quyền rõ ràng không tập trung, ngay cả ánh mắt cũng không có cho đối phương, mà là nhìn về phía cô.
Vừa vặn có người phục vụ đi qua, Phó Chỉ lấy một ly rượu từ trong khay trong tay anh ta, sau đó nghiêng đầu nhíu mày cười với Cố Bỉnh Quyền, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu vang đỏ.
Coi như là mời rượu không tiếng động.
Cố Bỉnh Quyền cũng uống một chén, bề ngoài nhìn nghiêm trang bất động thanh sắc, đôi mắt dài nhỏ lại hữu ý vô ý đánh giá trên người cô.
Không giống với Trần Liên Khang trong mắt toát ra thèm nhỏ dãi, ánh mắt của anh coi như đứng đắn, chỉ là nghĩ đến bộ dáng cô vừa rồi ở trên sân khấu đánh đàn cảm thấy có chút mới lạ mà thôi.
Đó là một mặt mới mẻ mà cô chưa bao giờ biểu hiện ra cho anh thấy.
Thật vất vả đợi đến khi người bên cạnh nói liên miên cằn nhằn xong, Cố Bỉnh Quyền nâng chén rượu đi về phía bên này.
Lúc đi ngang qua trước mặt cô, Phó Chỉ hơi nghiêng người, tránh ra một con đường cho anh.
Đứng phía sau là một vị Bí thư Tỉnh ủy, cô tự nhiên sẽ không tự luyến đến mức cho rằng anh tới là tìm mình.
Huống chi thân phận cách xa, trong trường hợp như vậy, Cố Bỉnh Quyền có làm thế nào cũng sẽ không vội vàng bắt chuyện với tình nhân của người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi hai người đi lướt qua nhau, cô lại lần nữa nhìn thấy ánh mắt của anh ở khoảng cách gần, lạnh lẽo, u ám, thâm thúy mênh mông vô bờ.
Dưới đôi mắt như vậy, dường như không có chỗ nào để lẩn trốn.
Anh đi đến trước mặt, Trần Liên Khang cũng chú ý tới anh, trên mặt mang theo ý cười chào hỏi, "Ui, Tiểu Cố!"
Cố Bỉnh Quyền cúi đầu cười nhạt: "Bí thư Trần."
Trần Liên Khang nhìn Thẩm Tứ Niên, ánh mắt cuối cùng lại rơi trở lại trên người anh: "Tiểu Cố, cháu cũng đến Nam thành đã được một đoạn thời gian, hai người chắc hẳn cũng không cần tôi giới thiệu?"
Cố Bỉnh Quyền cười nói không cần, không quen biết ai cũng không thể không biết cục trưởng Thẩm.
Anh bên này cho đủ mặt mũi, Thẩm Tứ Niên bên kia tự nhiên cũng là khách khách khí khí.
Phó Chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh Thẩm Tứ Niên, Cố Bỉnh Quyền ở đối diện cô, cho nên cô cũng không cần lén lút dùng ánh mắt nhìn anh, nâng mí mắt lên là có thể nhìn thấy.
Sau khi chào hỏi, anh ngửa đầu uống rượu vang đỏ trong ly.
Cô nhìn thấy hầu kết nhô ra giữa cổ anh vì nuốt mà lăn lên lăn xuống, cuối cùng có một chút rượu đỏ tươi tràn ra từ bên miệng.
Làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú kia, dụ hoặc gợi cảm không nói ra được.
Cố Bỉnh Quyền không ở lại đây quá lâu, xã giao xong liền đi nơi khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc rời đi, ánh mắt anh đảo qua trên người Trần Liên Khang, lại thờ ơ liếc mắt nhìn Phó Chỉ, muốn nói lại thôi.
Anh mơ hồ cảm thấy ánh mắt của bí thư Trần khi nhìn cô có chút ý vị thâm trường.
Nhưng nghĩ lại Thẩm Tứ Niên cũng ở chỗ này, hẳn là không cần anh lắm miệng nhắc nhở gì chứ?
Trần Liên Khang lại cầm một chén rượu đưa cho Phó Chỉ, bộ dáng cười nói vui vẻ, "Phó tiểu thư đêm nay biểu hiện xuất sắc như vậy, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy mới mẻ."
Cô đưa tay nhận lấy, cười trả lời: "Bí thư Trần kiến thức rộng rãi, trò vặt này có thể vào tai mắt của ngài, là vinh hạnh của tôi."
Phó Chỉ vừa dứt lời, điện thoại Thẩm Tứ Niên liền vang lên.
Anh nói với Trần Liên Khang một câu "Xin lỗi", cầm điện thoại di động đi xa vài bước nghe máy.
Trong lúc chờ đợi Phó Chỉ không chủ động nói chuyện nữa, lại nhìn thấy ánh mắt gã đàn ông kia luôn vô tình hay cố ý liếc về phía ngực mình, còn không ngừng nuốt nước miếng.
Thẩm Tứ Niên nhận điện thoại xong trở về, sắc mặt nặng nề hơn rất nhiều, "Bí thư Trần, trong cục đột nhiên xảy ra chút chuyện, tôi phải trở về một chuyến."
Trần Liên Khang gọi bồi bàn tới đặt ly rượu rỗng xuống, cầm lại một ly, không nói chuyện.
Thẩm Tứ Niên liếc Phó Chỉ một cái, dặn dò: "A Chỉ, em ở đây bồi bí thư Trần uống chút, anh xử lý tốt mọi chuyện rồi trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro