Đào Thoát
2024-08-31 10:00:14
"Cũng tan cuộc rồi, cậu ta lúc này tìm tôi làm gì?"
Trong lòng Trần Liên Khang đang tức giận, nhưng người tìm ông ta không phải ai khác, là Cố Bỉnh Quyền, cho nên ông ta cũng không tiện để trợ lý đuổi đi.
Mặc dù chức quan của Cố Bỉnh Quyền kém hơn Trần Liên Khang một bậc, nhưng anh là con ông cháu cha, trước khi ba Cổ Bỉnh Quyền về hưu chính là người của viện Quốc vụ, trên tin tức xuất đầu lộ diện là chuyện thường, quan hệ rộng lớn bao nhiêu có thể nghĩ.
Nói cách khác, Trần Liên Khang không đắc tội nổi với Cố Bỉnh Quyền.
"Cố thị trưởng không nói, chỉ bảo tôi tới thông truyền lời , Cố thị trưởng tìm ngài có việc."
Thật ra trợ lý có thể đoán được vì sao Trần Liên Khang nổi giận, dù sao đi theo Trần Liên Khang làm việc nhiều năm như vậy, cũng biết Trần Liên Khang là người như thế nào.
Tám chín phần mười là chuyện trên giường đã bị cắt đứt...
Trần Liên Khang hùng hổ bò dậy từ trên người Phó Chỉ, tức giận hướng người bên ngoài rống lên, "Đã biết, cậu đi bảo Cố Bỉnh Quyền chờ tôi một lát."
Trần Liên Khang uống quá nhiều, không chỉ ý thức hoảng hốt, còn có cảm giác đầu nặng chân nhẹ.
Lúc đứng dậy không đứng vững, suýt chút nữa ngã lên người Phó Chỉ.
Phó Chỉ né sang bên cạnh, giọng nói mềm mại hỏi: "Vậy tôi ở chỗ này chờ Bí thư Trần?"
"Được, được." Trần Liên Khang không thu lại được biểu tình sắc mặt híp mắt, lại nhân cơ hội chấm chấm dầu ở trước ngực mềm mại của Phó Chỉ, "Không cần quá lâu, anh rất nhanh sẽ trở về rồi."
Phó Chỉ nũng nịu nói một tiếng đáng ghét.
Trần Liên Khang thu dọn gọn gàng mới mở cửa, dưới sự dẫn dắt của trợ lý đi đến phòng của Cố Bỉnh Quyền.
Cuối cùng tim Phó Chỉ cũng bình ổn, cô kiềm chế sự kinh hoảng trong lòng, từ trên giường đứng lên.
Phó Chỉ sờ vào điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Thẩm Tứ Niên lần cuối, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng "tích", có người quẹt thẻ mở cửa.
Một thân ảnh gầy gò từ bên ngoài tiến vào, trong bóng đêm bước nhanh về phía giường.
Phó Chỉ không thấy rõ mặt người đó, nhưng nhìn thân hình cao lớn, cũng không giống như là Cố Bỉnh Quyền.
Đương nhiên, càng không thể nào là Thẩm Tứ Niên.
Thân ảnh kia rất nhanh đã đến bên giường, khẽ gật đầu với Phó Chỉ, thái độ rất cung kính khách khí: "Phó tiểu thư."
"Anh là ai?"
Đối phương nói: "Tôi là tài xế của thị trưởng Cố, Cố thị trưởng dặn dò tôi đón cô ra ngoài."
Tài xế của Cố Bỉnh Quyền?
Người đàn ông mở chức năng đèn pin của điện thoại ra, Phó Diệp nhìn rõ mặt anh ta dưới ánh sáng.
Đúng là người đó, lúc trước Phó Chỉ đã gặp qua.
Dục vọng muốn đi lên men bành trướng trong lòng Phó Chỉ, nhưng cô cũng không phải không có một chút lòng phòng bị, "Anh tại sao lại có thẻ phòng này?"
"Là Thị trưởng Cố đưa cho tôi, nói là cô ở phòng 302."
Như vậy liền có thể lý giải.
Một tài xế đương nhiên không có bản lĩnh lấy được thẻ phòng của Trần Liên Khang, nhưng Cố Bỉnh Quyền chưa chắc không lấy được...
Tài xế xoay người: "Phó tiểu thư, có lẽ bí thư Trần sẽ trở về nhanh thôi, cô mau mặc quần áo vào."
Cuối cùng Phó Chỉ cũng gỡ bỏ phòng bị trong lòng, khàn giọng nói câu cám ơn, sau đó vội vàng mặc quần áo vào.
Cũng may khách khứa đã giải tán, hành lang bên ngoài cũng không có người, tài xế chờ cô mặc quần áo tử tế xong nhanh chóng đưa Phó Chỉ xuống dưới lầu, rời khỏi Vụ Ẩn.
Audi A8 màu đen dừng ở bên đường đối diện hội sở, cửa sổ xe hơi hạ xuống, Phó Chỉ đi tới trước mặt, thấy được một nửa khuôn mặt Cố Bỉnh Quyền lộ ra.
"Anh..." Phó Chỉ hơi kinh ngạc: "Không phải bây giờ Thị trưởng Cố nên ở bên bí thư Trần sao?"
Vừa rồi lúc trợ lý của Trần Liên Khang đi truyền lời, là nói Thị trưởng Cố tìm Trần Liên Khang không sai.
Nam thành sẽ không còn có Cố thị trưởng thứ hai chứ?
Cố Bỉnh Quyền nghe được âm thanh, giương mắt quét về phía Phó Chỉ.
Thân thể Cố Bỉnh Quyền bất động thanh sắc ngửa ra sau, tránh được ngọn đèn đường, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng lâm vào trong bóng tối.
——
Trong lòng Trần Liên Khang đang tức giận, nhưng người tìm ông ta không phải ai khác, là Cố Bỉnh Quyền, cho nên ông ta cũng không tiện để trợ lý đuổi đi.
Mặc dù chức quan của Cố Bỉnh Quyền kém hơn Trần Liên Khang một bậc, nhưng anh là con ông cháu cha, trước khi ba Cổ Bỉnh Quyền về hưu chính là người của viện Quốc vụ, trên tin tức xuất đầu lộ diện là chuyện thường, quan hệ rộng lớn bao nhiêu có thể nghĩ.
Nói cách khác, Trần Liên Khang không đắc tội nổi với Cố Bỉnh Quyền.
"Cố thị trưởng không nói, chỉ bảo tôi tới thông truyền lời , Cố thị trưởng tìm ngài có việc."
Thật ra trợ lý có thể đoán được vì sao Trần Liên Khang nổi giận, dù sao đi theo Trần Liên Khang làm việc nhiều năm như vậy, cũng biết Trần Liên Khang là người như thế nào.
Tám chín phần mười là chuyện trên giường đã bị cắt đứt...
Trần Liên Khang hùng hổ bò dậy từ trên người Phó Chỉ, tức giận hướng người bên ngoài rống lên, "Đã biết, cậu đi bảo Cố Bỉnh Quyền chờ tôi một lát."
Trần Liên Khang uống quá nhiều, không chỉ ý thức hoảng hốt, còn có cảm giác đầu nặng chân nhẹ.
Lúc đứng dậy không đứng vững, suýt chút nữa ngã lên người Phó Chỉ.
Phó Chỉ né sang bên cạnh, giọng nói mềm mại hỏi: "Vậy tôi ở chỗ này chờ Bí thư Trần?"
"Được, được." Trần Liên Khang không thu lại được biểu tình sắc mặt híp mắt, lại nhân cơ hội chấm chấm dầu ở trước ngực mềm mại của Phó Chỉ, "Không cần quá lâu, anh rất nhanh sẽ trở về rồi."
Phó Chỉ nũng nịu nói một tiếng đáng ghét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Liên Khang thu dọn gọn gàng mới mở cửa, dưới sự dẫn dắt của trợ lý đi đến phòng của Cố Bỉnh Quyền.
Cuối cùng tim Phó Chỉ cũng bình ổn, cô kiềm chế sự kinh hoảng trong lòng, từ trên giường đứng lên.
Phó Chỉ sờ vào điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Thẩm Tứ Niên lần cuối, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng "tích", có người quẹt thẻ mở cửa.
Một thân ảnh gầy gò từ bên ngoài tiến vào, trong bóng đêm bước nhanh về phía giường.
Phó Chỉ không thấy rõ mặt người đó, nhưng nhìn thân hình cao lớn, cũng không giống như là Cố Bỉnh Quyền.
Đương nhiên, càng không thể nào là Thẩm Tứ Niên.
Thân ảnh kia rất nhanh đã đến bên giường, khẽ gật đầu với Phó Chỉ, thái độ rất cung kính khách khí: "Phó tiểu thư."
"Anh là ai?"
Đối phương nói: "Tôi là tài xế của thị trưởng Cố, Cố thị trưởng dặn dò tôi đón cô ra ngoài."
Tài xế của Cố Bỉnh Quyền?
Người đàn ông mở chức năng đèn pin của điện thoại ra, Phó Diệp nhìn rõ mặt anh ta dưới ánh sáng.
Đúng là người đó, lúc trước Phó Chỉ đã gặp qua.
Dục vọng muốn đi lên men bành trướng trong lòng Phó Chỉ, nhưng cô cũng không phải không có một chút lòng phòng bị, "Anh tại sao lại có thẻ phòng này?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là Thị trưởng Cố đưa cho tôi, nói là cô ở phòng 302."
Như vậy liền có thể lý giải.
Một tài xế đương nhiên không có bản lĩnh lấy được thẻ phòng của Trần Liên Khang, nhưng Cố Bỉnh Quyền chưa chắc không lấy được...
Tài xế xoay người: "Phó tiểu thư, có lẽ bí thư Trần sẽ trở về nhanh thôi, cô mau mặc quần áo vào."
Cuối cùng Phó Chỉ cũng gỡ bỏ phòng bị trong lòng, khàn giọng nói câu cám ơn, sau đó vội vàng mặc quần áo vào.
Cũng may khách khứa đã giải tán, hành lang bên ngoài cũng không có người, tài xế chờ cô mặc quần áo tử tế xong nhanh chóng đưa Phó Chỉ xuống dưới lầu, rời khỏi Vụ Ẩn.
Audi A8 màu đen dừng ở bên đường đối diện hội sở, cửa sổ xe hơi hạ xuống, Phó Chỉ đi tới trước mặt, thấy được một nửa khuôn mặt Cố Bỉnh Quyền lộ ra.
"Anh..." Phó Chỉ hơi kinh ngạc: "Không phải bây giờ Thị trưởng Cố nên ở bên bí thư Trần sao?"
Vừa rồi lúc trợ lý của Trần Liên Khang đi truyền lời, là nói Thị trưởng Cố tìm Trần Liên Khang không sai.
Nam thành sẽ không còn có Cố thị trưởng thứ hai chứ?
Cố Bỉnh Quyền nghe được âm thanh, giương mắt quét về phía Phó Chỉ.
Thân thể Cố Bỉnh Quyền bất động thanh sắc ngửa ra sau, tránh được ngọn đèn đường, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng lâm vào trong bóng tối.
——
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro