Trò Chơi Thượng Vị

Không Biết Tiểu...

2024-08-31 10:00:14

Ngực lễ phục bị xé ra, một cảm giác mát lạnh đột nhiên ập tới.

Phó Chỉ kinh hô, theo bản năng nâng hai tay lên che trước ngực.

"Tiểu mỹ nhân," Trần Liên Khang gặp sắc mắt mờ, cộng thêm cồn thúc giục, lần này thật sự không cố kỵ chút nào, dù sao ở đây cũng không có người bên ngoài, "Tới, đêm nay để anh đây vui vẻ một chút."

Nói xong kéo tay cô xuống, cách dán ngực nắm lấy ngực cô xoa mạnh một cái, "Vú to thật!"

Phó Chỉ ngửi thấy mùi rượu trong miệng ông ta, còn có mùi thuốc lá trộn lẫn với nhau, hun cô đến mức mơ hồ buồn nôn.

"Bí thư Trần..." Cô nắm chặt bàn tay ông ta đặt trước ngực mình: "Ông đừng vội, chúng ta đi tắm trước, dù sao cũng có thời gian..."

"Tắm cái gì!" Trần Liên Khang vung tay cô ra, lòng dạ nóng nảy: "Bây giờ ông đây chỉ muốn làm em, đã đợi không kịp nữa rồi!"

Ông ta nâng bả vai cô lên, tay sờ vào dây xích sau lưng lễ phục của cô, vội vàng kéo xuống, sau đó cởi toàn bộ lễ phục của cô ra bên hông.

Ngực cô gái đẫy đà phập phồng, căng tròn mượt mà theo nhịp thở, ông ta nhìn chằm chằm không chớp mắt mà nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy dục vọng.

"Bí thư Trần... A —— "

Lời còn chưa dứt, liền cảm giác miếng dán ngực bên trái mình bị xé xuống, trong miệng Phó Chỉ nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô.

Trong phòng không bật đèn, nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, bí thư Trần nhìn chằm chằm đầu vú đỏ tươi trên đỉnh núi tuyết trắng nõn của cô, cảm giác cả người đều bốc cháy.



Ông ta lại tiếp tục cởi bộ lễ phục của cô xuống, nhưng bộ lễ phục buộc ngang eo, kẹp ở bên hông không thể tiếp tục xuống dưới, chỉ có thể cởi từ đỉnh đầu xuống.

Trần Liên Khang không kịp đợi, trực tiếp vén váy của cô lên chồng đến bên hông, sau đó kéo hai chân của cô cưỡng chế chen vào.

Phó Chỉ cố gắng khép hai chân lại, nhưng chỉ kẹp chặt eo của ông ta.

Cô cảm giác được có bàn tay nóng bỏng dọc theo bên trong đùi mình di chuyển một đường, cuối cùng dừng ở giữa chân mình.

Đầu ngón tay Trần Liên Khang vuốt ve qua lại ở nơi tư mật của cô, "Ngực to eo nhỏ, dáng người trước lồi sau vểnh lên không có gì để nói, chỉ là không biết từng qua tay nhiều đàn ông như vậy, chỗ đó có bị chơi hư hay chưa."

"Ừm..." Phó Chỉ cắn môi, giữa răng tràn ra tiếng kêu rên, "A..."

Giọng nói của cô dịu dàng mềm mại, ở trên giường kêu lên càng câu người, gã đàn ông trên người nghe được xương cốt đều mềm nhũn ba phần.

Trần Liên Khang mắng một câu "Tiểu yêu tinh", kéo quần lót của cô muốn lột xuống.

Phó Chỉ giãy dụa vòng eo, là muốn cự tuyệt lại nghênh đón, trong lòng cũng tồn tại một chút vọng tưởng...

Cô không dám giãy dụa quá mức kịch liệt, để ngừa chọc giận ông ta, nhưng cũng không muốn cứ như vậy ngoan ngoãn nghe theo mệnh trời, mặc cho người xâm lược.

Trần Liên Khang bới cả buổi cũng không gỡ xuống được, không khỏi có chút nóng nảy, bàn tay vỗ thật mạnh lên bờ mông cô, "Thành thật một chút, trước đừng vội vàng làm loạn!"

Mông cô mềm mại vểnh lên, một cái tát đập xuống lại tiếp tục bắn lên, xúc cảm vô cùng tốt, để ông ta nhịn không được lại nắm vuốt mấy lần.

"Tối nay em phải nghe lời anh, sau này anh sẽ không bạc đãi em." Trần Liên Khang dỗ dành cô, đè hai chân cô không cho cô lộn xộn, "Anh chức cao hơn tên Tứ Niên kia, tiền cũng không ít hơn hắn, em lấy được ở chỗ hắn, ở chỗ anh chỉ có nhiều chứ không ít."



Phó Chỉ bị ông ta đè chặt hai chân quả nhiên không thể động đậy, vừa ngây người một cái, quần lót đã bị ông ta kéo xuống.

Ngực lạnh, giữa hai chân cũng phát lạnh.

Cô nghe được tim mình đập ầm ầm bất an, ý nghĩ muốn lùi bước thoát đi càng thêm mãnh liệt.

Trước khi gặp Thẩm Tứ Niên, không phải cô chưa từng theo đàn ông già, thời gian lâu dài liền cảm thấy tập mãi thành thói quen, nhưng bây giờ...

Cô hậu tri hậu giác phát hiện mình vậy mà khó có thể tiếp nhận.

Thịnh sủng hai năm gần đây nâng cô lên trời, cô không muốn lại trở lại cuộc sống như địa ngục như trước kia.

Trần Liên Khang đưa tay sờ đến chỗ riêng của cô: "Phó tiểu thư..."

"Cộc cộc —— "

Thật trùng hợp, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

"Bí thư Trần, ngài ở bên trong sao?" Là giọng nói của trợ lý của ông ta.

Thịt ngon đã đưa đến bên miệng, vừa định há miệng ăn lại bị cắt ngang, Trần Liên Khang vừa thèm vừa vội vàng xao động, lửa giận trong lòng bốc lên, "Chuyện gì?"

Trợ lý nghe ra ông ta tức giận, nơm nớp lo sợ nói: "Cố thị trưởng nói tìm ngài có việc, để cho tôi tới thông báo ngài một tiếng."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Thượng Vị

Số ký tự: 0