Ngụy Đình, anh...
2024-10-04 09:56:39
Chương Hi không động đậy, mặc cho Ngụy Đình hoảng hốt.
" Nhanh, chuẩn bị xe."
Ngụy Đình hét lên rồi bế Chương Hi chạy thẳng ra sảnh. Chiếc xe lao nhanh đến bệnh viện, Ngụy Đình hai tay vẫn đang ôm lấy Chương Hi, gương mặt hắn dường như hạ sắc, mang vẻ u uất.
Đến bệnh viện, Ngụy Đình vội vàng đưa cô vào trong, gọi bác sĩ. Giọng nói của hắn lớn tới mức khiến cho tất cả mọi người ở đó đều đổ ánh nhìn về hắn. Nhưng quan tâm làm gì khi người hắn ta đang lo lắng còn chưa gặp được bác sĩ chứ?
" Mau, ở đây có bệnh nhân." - Một vị y tá chạy lại chỗ Ngụy Đình, đẩy theo một chiếc giường kéo.
" Phiền anh đặt cậu ấy lên đây. Rồi qua kí làm giấy tờ thông tin bệnh nhân ạ." - Vị y tá chỉ tay về phía quầy rồi đưa Chương Hi vào trong phòng khám.
" Sao...sao...lạ vậy nhỉ? Đây là...con trai...sao lại có tháng...? - Vị y tá nhìn thấy vết máu đỏ trên giường, nét mặt không khỏi hoang mang. Đột nhiên Ngụy Đình bước vào, trên tay cầm theo tờ giấy.
" Xin lỗi bác sĩ, cô ấy là nữ ạ."
" Anh...anh nói sao? Nữ...à? Nhưng bộ dạng này..."
Vị y tá vẫn chưa tin, rõ ràng là nhìn ra nam mà.
" Ha, cô ấy rất đam mê hoá trang."
" A...hả?"
Bây giờ thì tin rồi, vị bác sĩ trong phòng nhanh chóng xem xét tình trạng của Chương Hi. Ngụy Đình ngồi bên ngoài chờ đợi, sắc mặt hắn có vẻ lãnh đạm hơn nhiều. Phải, lúc nãy, hắn đã rất hoảng hốt, đầu óc hắn khi ấy trống rỗng, mặc kệ không biết cô bị cái gì nhưng hắn vẫn sợ cho dù cô với hắn....chẳng bất cứ quan hệ nào...
" Anh là chồng cô ấy, phải không?"
Vị bác sĩ lúc nãy trong phòng khám đi ra, nhìn Ngụy Đình mà hỏi.
" Phải." - Ngụy Đình chẳng nghĩ gì mà trả lời ngay. " Không có quan hệ thì sao chứ? Sớm muộn gì em cũng là của tôi."
" Vợ anh bị đau bụng. Nguyên nhân là do đến kì kinh nguyệt. Vì quá đau, cộng với việc ăn uống không điều độ nên dẫn đến ngất xỉu. Mong anh chú ý để tình trạng này chấm dứt."
" Được, tôi biết rồi."
Chưa bao giờ hắn nói chuyện đàng hoàng như vậy, người gặp hắn bao giờ cũng cúi đầu, nghe theo lời hắn nhưng hôm nay, Ngụy Đình lại điềm tĩnh nói chuyện với vị bác sĩ đã khám cho Chương Hi.
Vừa lúc, Chương Hi được y tá đẩy ra, cô vẫn chưa tỉnh. Cô được chuyển đến phòng bệnh thường, chờ tỉnh lại rồi xuất viện.
" Có vẻ như vở kịch của em sẽ kết thúc nếu tôi ở lại, phải không vợ yêu?"
Ngụy Đình nắm lấy tay Chương Hi kề bên má. Tay hắn lớn hơn, nắm lấy tay cô, ai nhìn vào chắc cũng nghĩ hai người là vợ chồng. Ngụy Đình ngắm nghía gương mặt thanh tú của Chương Hi đang im lìm, bất giác hắn mỉm cười. Nụ cười khiến người ta say như điếu đổ nhưng lại tiếc thay khi chẳng ai có cơ hội để nhìn được hắn trong tích tắc đó.
Ngụy Đình lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Nặc.
" Thông báo với nhân viên Kế - Kiểm là Dạ Xuyên ngất xỉu, nếu có hỏi lý do thì nói đau bụng, còn lại thì không."
" Vâng."
" Nhớ chặn miệng y tá."
" Tôi biết rồi thưa Ngài."
Lúc Chương Hi tỉnh lại thì đã quá trưa, cô biết mình ngất xỉu nhưng hình như...là Ngụy Đình đưa cô tới đây.
" Có khi nào...anh ta biết mình cải trang rồi không?"
Chương Hi lo sợ, đưa tay lên vò đầu. Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, đồng nghiệp của cô kéo đến thì thấy cô đã tỉnh.
" Dạ Xuyên, sao vậy?"
" Cậu ổn chứ?"
" Lâm Nặc, bác sĩ nói cậu ấy bị gì hả?"
" A, cậu ấy chỉ đau dạ dày do không ăn uống hợp lí nên ngất xỉu."
" Vậy hả?"
Chương Hi nghe Lâm Nặc nói xong mới tự thắc mắc: " Đau dạ dày à? Nói vậy là anh ta chưa biết mình đau bụng tháng sao? Hay tính lừa mình nhỉ? Ha, phải đi hỏi bác sĩ thôi."
Lúc xuất viện, Chương Hi tách đoàn rồi vào phòng khám hỏi bác sĩ, kết quả vẫn là đau dạ dày. Lần này thì cô tin rồi, tin là mình vẫn chưa bị lộ. Chương Hi khấp khởi, nhảy chân sáo đi ra sảnh.
" Sao rồi?"
" Hình như cô ấy đã tin rồi ạ."
" Tốt. Nhớ đưa cô ấy về cẩn thận. Cho cô ấy nghỉ vài hôm."
" Vâng."
Lâm Nặc nhận cuộc điện thoại ngắn ngủi từ Ngụy Đình rồi lại nhanh chóng đưa Chương Hi về.
" Dạ Xuyên này, bác sĩ nói dạ dày cậu chưa khỏi hẳn nên Ngụy Tổng đã cho phép cậu nghỉ phép."
" Hả? Cho tôi nghỉ á?"
Chương Hi há hốc miệng vì chính Lâm Nặc nói Ngụy Đình cho cô nghỉ. " Hắn tốt tính vậy sao?"
Dường như, Lâm Nặc nhận ra sự hoài nghi của Chương Hi liền nói:
" Dù sao cũng đâu thể để Ngụy Tổng mang tiếng xấu chứ."
" Nhanh, chuẩn bị xe."
Ngụy Đình hét lên rồi bế Chương Hi chạy thẳng ra sảnh. Chiếc xe lao nhanh đến bệnh viện, Ngụy Đình hai tay vẫn đang ôm lấy Chương Hi, gương mặt hắn dường như hạ sắc, mang vẻ u uất.
Đến bệnh viện, Ngụy Đình vội vàng đưa cô vào trong, gọi bác sĩ. Giọng nói của hắn lớn tới mức khiến cho tất cả mọi người ở đó đều đổ ánh nhìn về hắn. Nhưng quan tâm làm gì khi người hắn ta đang lo lắng còn chưa gặp được bác sĩ chứ?
" Mau, ở đây có bệnh nhân." - Một vị y tá chạy lại chỗ Ngụy Đình, đẩy theo một chiếc giường kéo.
" Phiền anh đặt cậu ấy lên đây. Rồi qua kí làm giấy tờ thông tin bệnh nhân ạ." - Vị y tá chỉ tay về phía quầy rồi đưa Chương Hi vào trong phòng khám.
" Sao...sao...lạ vậy nhỉ? Đây là...con trai...sao lại có tháng...? - Vị y tá nhìn thấy vết máu đỏ trên giường, nét mặt không khỏi hoang mang. Đột nhiên Ngụy Đình bước vào, trên tay cầm theo tờ giấy.
" Xin lỗi bác sĩ, cô ấy là nữ ạ."
" Anh...anh nói sao? Nữ...à? Nhưng bộ dạng này..."
Vị y tá vẫn chưa tin, rõ ràng là nhìn ra nam mà.
" Ha, cô ấy rất đam mê hoá trang."
" A...hả?"
Bây giờ thì tin rồi, vị bác sĩ trong phòng nhanh chóng xem xét tình trạng của Chương Hi. Ngụy Đình ngồi bên ngoài chờ đợi, sắc mặt hắn có vẻ lãnh đạm hơn nhiều. Phải, lúc nãy, hắn đã rất hoảng hốt, đầu óc hắn khi ấy trống rỗng, mặc kệ không biết cô bị cái gì nhưng hắn vẫn sợ cho dù cô với hắn....chẳng bất cứ quan hệ nào...
" Anh là chồng cô ấy, phải không?"
Vị bác sĩ lúc nãy trong phòng khám đi ra, nhìn Ngụy Đình mà hỏi.
" Phải." - Ngụy Đình chẳng nghĩ gì mà trả lời ngay. " Không có quan hệ thì sao chứ? Sớm muộn gì em cũng là của tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Vợ anh bị đau bụng. Nguyên nhân là do đến kì kinh nguyệt. Vì quá đau, cộng với việc ăn uống không điều độ nên dẫn đến ngất xỉu. Mong anh chú ý để tình trạng này chấm dứt."
" Được, tôi biết rồi."
Chưa bao giờ hắn nói chuyện đàng hoàng như vậy, người gặp hắn bao giờ cũng cúi đầu, nghe theo lời hắn nhưng hôm nay, Ngụy Đình lại điềm tĩnh nói chuyện với vị bác sĩ đã khám cho Chương Hi.
Vừa lúc, Chương Hi được y tá đẩy ra, cô vẫn chưa tỉnh. Cô được chuyển đến phòng bệnh thường, chờ tỉnh lại rồi xuất viện.
" Có vẻ như vở kịch của em sẽ kết thúc nếu tôi ở lại, phải không vợ yêu?"
Ngụy Đình nắm lấy tay Chương Hi kề bên má. Tay hắn lớn hơn, nắm lấy tay cô, ai nhìn vào chắc cũng nghĩ hai người là vợ chồng. Ngụy Đình ngắm nghía gương mặt thanh tú của Chương Hi đang im lìm, bất giác hắn mỉm cười. Nụ cười khiến người ta say như điếu đổ nhưng lại tiếc thay khi chẳng ai có cơ hội để nhìn được hắn trong tích tắc đó.
Ngụy Đình lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Nặc.
" Thông báo với nhân viên Kế - Kiểm là Dạ Xuyên ngất xỉu, nếu có hỏi lý do thì nói đau bụng, còn lại thì không."
" Vâng."
" Nhớ chặn miệng y tá."
" Tôi biết rồi thưa Ngài."
Lúc Chương Hi tỉnh lại thì đã quá trưa, cô biết mình ngất xỉu nhưng hình như...là Ngụy Đình đưa cô tới đây.
" Có khi nào...anh ta biết mình cải trang rồi không?"
Chương Hi lo sợ, đưa tay lên vò đầu. Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, đồng nghiệp của cô kéo đến thì thấy cô đã tỉnh.
" Dạ Xuyên, sao vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Cậu ổn chứ?"
" Lâm Nặc, bác sĩ nói cậu ấy bị gì hả?"
" A, cậu ấy chỉ đau dạ dày do không ăn uống hợp lí nên ngất xỉu."
" Vậy hả?"
Chương Hi nghe Lâm Nặc nói xong mới tự thắc mắc: " Đau dạ dày à? Nói vậy là anh ta chưa biết mình đau bụng tháng sao? Hay tính lừa mình nhỉ? Ha, phải đi hỏi bác sĩ thôi."
Lúc xuất viện, Chương Hi tách đoàn rồi vào phòng khám hỏi bác sĩ, kết quả vẫn là đau dạ dày. Lần này thì cô tin rồi, tin là mình vẫn chưa bị lộ. Chương Hi khấp khởi, nhảy chân sáo đi ra sảnh.
" Sao rồi?"
" Hình như cô ấy đã tin rồi ạ."
" Tốt. Nhớ đưa cô ấy về cẩn thận. Cho cô ấy nghỉ vài hôm."
" Vâng."
Lâm Nặc nhận cuộc điện thoại ngắn ngủi từ Ngụy Đình rồi lại nhanh chóng đưa Chương Hi về.
" Dạ Xuyên này, bác sĩ nói dạ dày cậu chưa khỏi hẳn nên Ngụy Tổng đã cho phép cậu nghỉ phép."
" Hả? Cho tôi nghỉ á?"
Chương Hi há hốc miệng vì chính Lâm Nặc nói Ngụy Đình cho cô nghỉ. " Hắn tốt tính vậy sao?"
Dường như, Lâm Nặc nhận ra sự hoài nghi của Chương Hi liền nói:
" Dù sao cũng đâu thể để Ngụy Tổng mang tiếng xấu chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro