Tình yêu và Thư...
2024-10-04 09:56:39
' Chương Hi, sao vậy? Chương Hi...
Chương Hi dần trở nên lú lẫn, chỉ loáng thoáng nghe tiếng gọi của Tiếu Dư, tai cô bỗng chốc ù đi rồi không còn nghe được gì nữa. Cơn đau đầu tự nhiên kéo đến, khiến vết thương của cô cứ nhói lên từng đợt, trong vô thức, Chương Hi lấy hai tay ôm chặt lấy đầu, tầm nhìn mờ hẳn, ý thức chẳng còn rõ ràng...
Ngay khi Chương Hi mở mắt ra đã lờ mờ thấy được Tiếu Dư đang đứng cạnh một vị bác sĩ, ánh nắng chiếu vào càng khiến cho tầm nhìn của cô bị hạn chế. Cô cố mở to đôi mắt ra nhưng càng cố, hai mí mắt cành nặng trịch. Sau cơn đau đầu kinh hoàng, Chương Hi còn tưởng mình sắp nhớ lại tất cả nhưng đâu ngờ, tình trạng của mình vẫn y như vậy. Trong trí nhớ, cô chỉ còn nhớ Tiểu Dư nói với mình rằng Ngụy Đình đã chiếm lấy công ty gia đình cô, còn Chí Minh lại là bạn trai cô...
'Giờ phải làm sao đây? "
Chương Hi...
Tiếu Dư cau có đi lại nắm lấy tay Chương Hi, nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Cậu làm sao vậy hả?"
Cô không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Tiếu Dư, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chỉ là cô sợ...sợ biết thêm nhiều thứ khiến cô không thể chấp nhận...
Tối hôm đó, Tiếu Dư mới trở về trường, còn Chương Hi lại phải ở một mình.
Vẫn giữ thói quen cũ, cô chậm rãi rời khỏi giường đi đến phía cửa sổ.
'Nếu mình được như Tiếu Dư thì tốt biết mấy... Kể ra, hai đưa bằng tuổi nhau nhưng sao...mình phải ra nông nỗi này nhỉ?
Trong tích tắc, đôi mắt trong trẻo bỗng ngấn lệ, đọng lại ở đuôi mắt. Cũng chẳng biết từ bao giờ, Chương Hi lại trở nên đa sầu như vậy. Chỉ cần là ở một mình, cô sẽ khóc dù đôi khi không có lý do gì.
Ngày hôm sau Ngụy Đình không đến, ngày kia cũng không... Chương Hi cũng không còn dậy sớm đi dạo ngắm bình minh, cô nằm lì trên giường không buồn nhúc nhích, thậm chí là bỏ bữa. Giang Bội ngày nào cũng mang thức ăn tới nhưng đến cuối vẫn phải mang đi. Cả ngày, Chương Hi chẳng có lấy một chút sức sống, bơ phờ và mệt mỏi.
Nhìn thấy tình trạng ngày càng xấu đi của cô, Giang Bội đã nhiều lần nói chuyện với bác sĩ nhưng câu trả lời đều như nhau: " Cái này còn phải phụ thuộc vào bệnh nhân."
Giờ đã là cuối tháng 9, tiết trời dần se se lạnh, kể ra Chương Hi ở viện cũng gần 1 tuần nhưng bệnh của cô vẫn chưa có chuyển biến gì khác. Dù có Giang Bội hay Tiếu Dư vẫn hay đến thăm, tâm trạng cô chẳng thấy thay đổi.
Thế mà không hiểu sao, chiều hôm đó cô lại nói với Giang Bội muốn đi dạo cho khuây khoả và từ chối để Giang Bội đi theo.
Chương Hi trên mình khoác một cái áo mỏng càng khiến cô trông gầy gò. Một mình đi dưới chiều thu, trông cô mới nhỏ bé làm sao. Chương Hi ngồi xuống trên ghế đá đặt dưới gốc cây đương rụng lá, tay cô vô tình nắm chặt một chiếc lá vàng vừa rơi xuống.
Mày phải đi rồi hả? Chắc cô đơn lắm nhỉ?
Dứt lời cô nghiêng tay đê mặc chiếc lá rơi xuống đất. Đôi mắt của cô đưa lên nhìn tán lá đang chuyển vàng, bất chợt cô mới nhận ra giờ đã vào thu. Không gian chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc, tiếng gió heo hút, chỉ mình cô ngồi đó, lặng lẽ đến lạ thường.
Chẳng phải nói em không được chạy lung tung rồi sao?"
Lại là giọng nói không thể nào mà cô quên được, có lẽ nó đã khiến cô khắc sâu trong trí nhớ mà bây giờ nghe thấy, cô lại càng thấy khó chịu.
Ngụy Đình đi lại phía Chương Hi, ngồi bên xuống bên cạnh.
" Anh tới đây làm gì?"
Chương Hi hờ hững buông một câu khiến cho nét mặt của Nguỵ Đình thay đổi.
" Em cũng đâu có nói tôi không được đến."
Cô chẳng nói gì, chỉ cười nhẹ một cái rồi đưa đôi mắt vô hồn nhìn hắn một lúc.
" Tôi tưởng...anh còn đang bận...điều hành công ty của gia đình tôi chứ?"
Câu nói nghe có vẻ tự nhiên của Chương Hi khiến cho Ngụy Đình cau mày, đưa mắt nhìn về phía cô.
" Em...nhớ lại rồi sao?"
Hắn không hề thể hiện một chút bất ngờ nào dù trong đầu hắn vẫn đang liên tục nhảy số.
'Nếu tôi không nhớ lại, anh định lừa tôi tới bao giờ hả? Có phải...anh cho là tôi ngu ngốc nên mới làm vậy? Anh thấy...trêu đùa tôi...dễ chịu tới vậy sao, Ngụy Tổng?"
Trước những lời chất vẫn từ cô, Ngụy Đình vẫn chẳng phản ứng gì ngoài gương mặt lạnh nhặt, đôi con ngươi sắc bén mà vẫn luôn nhìn về phía cô.
Không phải như em nghĩ. Chỉ là tôi...
Đừng giải thích nữa, tôi không muốn nghe, thật sự...thật sự...tôi rất ghét anh..."
Chương Hi cắt ngang câu nói của hắn ta, dáng vẻ tuyệt vọng hiện lên nơi đáy mắt của cô. Nhưng có lẽ, đây là lần đầu tiên Ngụy Đình cảm thấy yếu thế đến vậy.
Hắn chẳng phản kháng lại lời cô, mà lặng lẽ nhìn cô đang dần rời đi. Nếu là trước đây, Ngụy Đình sẽ đuổi theo cô nhưng bây giờ hắn lấy tư cách gì đây? Có lẽ hắn đã sai vì đã nghĩ rằng bất cứ thứ gì hắn muốn đều sẽ có bằng được nhưng giờ thì hắn hiểu rồi: Thương trường khác với Tình yêu, mà một khi đã có hận thù sẽ càng khiến mọi chuyện khó hoà giải hơn.
Chương Hi dần trở nên lú lẫn, chỉ loáng thoáng nghe tiếng gọi của Tiếu Dư, tai cô bỗng chốc ù đi rồi không còn nghe được gì nữa. Cơn đau đầu tự nhiên kéo đến, khiến vết thương của cô cứ nhói lên từng đợt, trong vô thức, Chương Hi lấy hai tay ôm chặt lấy đầu, tầm nhìn mờ hẳn, ý thức chẳng còn rõ ràng...
Ngay khi Chương Hi mở mắt ra đã lờ mờ thấy được Tiếu Dư đang đứng cạnh một vị bác sĩ, ánh nắng chiếu vào càng khiến cho tầm nhìn của cô bị hạn chế. Cô cố mở to đôi mắt ra nhưng càng cố, hai mí mắt cành nặng trịch. Sau cơn đau đầu kinh hoàng, Chương Hi còn tưởng mình sắp nhớ lại tất cả nhưng đâu ngờ, tình trạng của mình vẫn y như vậy. Trong trí nhớ, cô chỉ còn nhớ Tiểu Dư nói với mình rằng Ngụy Đình đã chiếm lấy công ty gia đình cô, còn Chí Minh lại là bạn trai cô...
'Giờ phải làm sao đây? "
Chương Hi...
Tiếu Dư cau có đi lại nắm lấy tay Chương Hi, nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Cậu làm sao vậy hả?"
Cô không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Tiếu Dư, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chỉ là cô sợ...sợ biết thêm nhiều thứ khiến cô không thể chấp nhận...
Tối hôm đó, Tiếu Dư mới trở về trường, còn Chương Hi lại phải ở một mình.
Vẫn giữ thói quen cũ, cô chậm rãi rời khỏi giường đi đến phía cửa sổ.
'Nếu mình được như Tiếu Dư thì tốt biết mấy... Kể ra, hai đưa bằng tuổi nhau nhưng sao...mình phải ra nông nỗi này nhỉ?
Trong tích tắc, đôi mắt trong trẻo bỗng ngấn lệ, đọng lại ở đuôi mắt. Cũng chẳng biết từ bao giờ, Chương Hi lại trở nên đa sầu như vậy. Chỉ cần là ở một mình, cô sẽ khóc dù đôi khi không có lý do gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau Ngụy Đình không đến, ngày kia cũng không... Chương Hi cũng không còn dậy sớm đi dạo ngắm bình minh, cô nằm lì trên giường không buồn nhúc nhích, thậm chí là bỏ bữa. Giang Bội ngày nào cũng mang thức ăn tới nhưng đến cuối vẫn phải mang đi. Cả ngày, Chương Hi chẳng có lấy một chút sức sống, bơ phờ và mệt mỏi.
Nhìn thấy tình trạng ngày càng xấu đi của cô, Giang Bội đã nhiều lần nói chuyện với bác sĩ nhưng câu trả lời đều như nhau: " Cái này còn phải phụ thuộc vào bệnh nhân."
Giờ đã là cuối tháng 9, tiết trời dần se se lạnh, kể ra Chương Hi ở viện cũng gần 1 tuần nhưng bệnh của cô vẫn chưa có chuyển biến gì khác. Dù có Giang Bội hay Tiếu Dư vẫn hay đến thăm, tâm trạng cô chẳng thấy thay đổi.
Thế mà không hiểu sao, chiều hôm đó cô lại nói với Giang Bội muốn đi dạo cho khuây khoả và từ chối để Giang Bội đi theo.
Chương Hi trên mình khoác một cái áo mỏng càng khiến cô trông gầy gò. Một mình đi dưới chiều thu, trông cô mới nhỏ bé làm sao. Chương Hi ngồi xuống trên ghế đá đặt dưới gốc cây đương rụng lá, tay cô vô tình nắm chặt một chiếc lá vàng vừa rơi xuống.
Mày phải đi rồi hả? Chắc cô đơn lắm nhỉ?
Dứt lời cô nghiêng tay đê mặc chiếc lá rơi xuống đất. Đôi mắt của cô đưa lên nhìn tán lá đang chuyển vàng, bất chợt cô mới nhận ra giờ đã vào thu. Không gian chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc, tiếng gió heo hút, chỉ mình cô ngồi đó, lặng lẽ đến lạ thường.
Chẳng phải nói em không được chạy lung tung rồi sao?"
Lại là giọng nói không thể nào mà cô quên được, có lẽ nó đã khiến cô khắc sâu trong trí nhớ mà bây giờ nghe thấy, cô lại càng thấy khó chịu.
Ngụy Đình đi lại phía Chương Hi, ngồi bên xuống bên cạnh.
" Anh tới đây làm gì?"
Chương Hi hờ hững buông một câu khiến cho nét mặt của Nguỵ Đình thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Em cũng đâu có nói tôi không được đến."
Cô chẳng nói gì, chỉ cười nhẹ một cái rồi đưa đôi mắt vô hồn nhìn hắn một lúc.
" Tôi tưởng...anh còn đang bận...điều hành công ty của gia đình tôi chứ?"
Câu nói nghe có vẻ tự nhiên của Chương Hi khiến cho Ngụy Đình cau mày, đưa mắt nhìn về phía cô.
" Em...nhớ lại rồi sao?"
Hắn không hề thể hiện một chút bất ngờ nào dù trong đầu hắn vẫn đang liên tục nhảy số.
'Nếu tôi không nhớ lại, anh định lừa tôi tới bao giờ hả? Có phải...anh cho là tôi ngu ngốc nên mới làm vậy? Anh thấy...trêu đùa tôi...dễ chịu tới vậy sao, Ngụy Tổng?"
Trước những lời chất vẫn từ cô, Ngụy Đình vẫn chẳng phản ứng gì ngoài gương mặt lạnh nhặt, đôi con ngươi sắc bén mà vẫn luôn nhìn về phía cô.
Không phải như em nghĩ. Chỉ là tôi...
Đừng giải thích nữa, tôi không muốn nghe, thật sự...thật sự...tôi rất ghét anh..."
Chương Hi cắt ngang câu nói của hắn ta, dáng vẻ tuyệt vọng hiện lên nơi đáy mắt của cô. Nhưng có lẽ, đây là lần đầu tiên Ngụy Đình cảm thấy yếu thế đến vậy.
Hắn chẳng phản kháng lại lời cô, mà lặng lẽ nhìn cô đang dần rời đi. Nếu là trước đây, Ngụy Đình sẽ đuổi theo cô nhưng bây giờ hắn lấy tư cách gì đây? Có lẽ hắn đã sai vì đã nghĩ rằng bất cứ thứ gì hắn muốn đều sẽ có bằng được nhưng giờ thì hắn hiểu rồi: Thương trường khác với Tình yêu, mà một khi đã có hận thù sẽ càng khiến mọi chuyện khó hoà giải hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro