Hạnh phúc phải...
2024-10-04 09:56:39
Chương Hi sau khi trở về phòng, tâm trạng bực tức khó chịu, đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra cách để đối mặt với Chí Minh. Nhớ lại mấy ngày trước cô nói chuyện cộc lốc, làm lơ đi Chí Minh là đầu cô muốn nổ tung lên. Chỉ là cô không ngờ tới, Ngụy Đình lại là kẻ thù của cô. Đúng ra bây giờ Chương Hi vẫn chưa nhớ ra gì nhưng đầu cô lại đầy những mớ hỗn độn...
Liệu anh ta có đến nữa không nhỉ?"
Chương Hi chợt nhớ đến gương mặt không biểu cảm nhưng giọng nói không được lưu loát của Ngụy Đình, bỗng thấy cái gì đó cấn cấn. Đột nhiên, cô lấy tay nhấc mép đệm giường lên, lấy ra một con dao. Đó là cái dao cắt hoa quả hôm nọ, vốn dĩ Chương Hi đặt nó ở đấy để phòng thân, phòng khi Ngụy Đình đến mà làm điều " bất chính " với cô thì sẽ dùng nó để doạ anh. Nhưng mấy ngày trước hắn không đến, hôm nay đến lại lập tức bị Chương Hi đuổi đi.
Trong phút chốc, cô trở về trạng thái bần thần, đầu óc trống rỗng, cứ thế mà tiến về phía cửa sổ.
" Em đi dạo về rồi sao? Thấy tâm trạng ổn hơn chứ?"
Giang Bội tay xách túi đồ, đi thẳng vào đặt túi lên bàn rồi hỏi Chương Hi nhưng đáp lại lời cô là tiếng " Vâng " nhạt nhẽo của Chương Hi.
Giang Bội biết ngay là không có tiến triển, chỉ đành lắc đầu ngao ngán rồi đi lại đứng bên cạnh cô.
Chương Hi này, nếu có chuyện gì buồn lòng, em có thể chia sẻ với chị không?"
Chương Hi đưa mắt nhìn Giang Bội, nở một nụ cười nặng nề, bàn tay cô đặt lên mặt kính cửa sổ, nhẹ nhàng đáp lại.
Cảm ơn chị nhưng có nhiều chuyện...em sẽ...giữ bí mật...chỉ riêng em biết thôi..."
Tâm trạng của Chương Hi đột ngột chùng xuống, không gian khắp căn phòng bỗng trở nên im ắng lạ thường. Đến Giang Bội cũng cảm thấy ngột ngạt.
'Được, nếu có gì có thể chia sẻ, chị sẽ lắng nghe em."
" Vâng...
Nói đoạn, Giang Bội lặng lẽ đi ra ngoài để không gian riêng cho cô.
" Bác sĩ, tình hình này.." - Giang Bội vào phòng riêng gặp bác sĩ, tường thuật lại trạng thái của Chương Hi ngày hôm nay.
Chúng tôi sẽ đưa ra một số giải pháp trị liệu cơ bản, chúng ta sẽ chờ kết quả xem sao." - Vị bác sĩ lấy bút ra viết vài dòng chữ trên tờ giấy rồi đưa cho Giang Bội.
Lúc ra khỏi phòng riêng, cô vẫn còn chăm chú đọc mấy hàng chữ trên tờ giấy đó mà không để ý Chí Minh ở gần đó.
Chị Giang, sao vậy?"
Nghe tiếng gọi, Giang Bội bất giác ngẩng đầu lên thì vừa hay thấy Chí Minh đi lại.
" Là tình trạng của Chương Hi. Hình như càng ngày càng tệ."
Càng ngày càng tệ sao? Gần đây...Chương Hi chịu đả kích gì không?"
'Không có....A, hôm qua Tiểu Dư vào thăm nó, nghe nói là nó hỏi chuyện gia đình, hỏi Ngụy Đình...sau đó thì ngất đi."
Giang Bội không giấu diếm Chí Minh bởi cô biết anh là người đáng tin, biết đâu, anh lại có thể đưa Chương Hi trở lại trạng thái bình thường.
Ngụy...Đình sao?"
Gương mặt của Chí Minh tái nhợt, hoảng loạn rồi ngay lập tức chạy nhanh về phía phòng bệnh của Chương Hi, mở toang cửa ra.
Nghe tiếng động, Chương Hi còn không buồn ngoảnh lại nhìn, lúc anh đi vào chỉ thấy bóng lưng gầy gò của cô.
Chương Hi..."
Ngay khí nghe thấy giọng của Chí Minh, Chương Hi lập tức nhìn lại, vẻ mặt bất ngờ.
"Em..."
" Anh vào đây làm gì?" - Vẫn là thái độ lạnh nhạt ấy, Chương Hi đưa con mắt vô hồn nhìn Chí Minh.
" Tiếu Dư đã nói chuyện Ngụy Đình cho em sao?"
Chí Minh vẫn gượng hỏi, bởi anh biết, đó chính là cú shock của cô.
...Đó là việc của tôi. Chẳng lẽ, tôi không có quyền được biết sao?"
Nhưng ..."
Hay là anh sợ tôi không chịu nổi sự thật này hả? Xin thưa...tôi hoàn toàn bình thường...Giờ thì anh ra khỏi đây đi."
Chương Hi thẳng thừng đuổi Chí Minh ra ngoài. Còn anh, lặng người ở đó, đúng là cô nói không sao nhưng anh nhìn ra được, trong đôi mắt của cô, là một tâm trạng rối bời khó tả.
||
Lúc Giang Bội trở về, thấy Chí Minh đứng chôn chân ở đó, còn Chương Hi lại nhìn anh bằng đôi mắt không cảm xúc thì đã lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Sao vậy?"
Giang Bội tiến lại, phá tan bầu không khí khó xử từ nãy giờ.
Không sao ạ. Xin lỗi đã làm phiền"
Chí Minh trả lời rồi quay người chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh. Đây là lần thứ hai anh chạy thẳng vào phòng Chương Hi và cả hai lần đều bị đuổi ra ngoài. Có lẽ, sẽ không có lần sau.
Chương Hi vẫn giữ nguyên vị trí bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới phía gốc cây vừa nãy cô ngồi. Trên ghế đá ấy, bây giờ đã có một cặp đôi ngồi đó ngắm lá vàng rơi. Tay họ đan vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau, trông thật hạnh phúc biết bao...Chương Hi cũng đã từng ao ước được như vậy nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ với cô thật quá xa vời...
" Chị, em không xứng đáng được hạnh phúc sao?"
Giang Bội ngẩn người trước câu hỏi của Chương Hi nhưng cũng đi lại bên cạnh, ôm lấy cô.
" Có chứ...em xứng đáng hơn bất kì ai nhưng hạnh phúc không phải muốn là có được mà con người phải tự tạo ra nó."
Tự tạo ra sao?"
" Ừ, phải tự tạo ra...
Bỗng chợt, Chương Hi gục mặt lên trên vai Giang Bội, tay cô siết chặt lấy eo chị rồi cứ thế mà khóc...
Liệu anh ta có đến nữa không nhỉ?"
Chương Hi chợt nhớ đến gương mặt không biểu cảm nhưng giọng nói không được lưu loát của Ngụy Đình, bỗng thấy cái gì đó cấn cấn. Đột nhiên, cô lấy tay nhấc mép đệm giường lên, lấy ra một con dao. Đó là cái dao cắt hoa quả hôm nọ, vốn dĩ Chương Hi đặt nó ở đấy để phòng thân, phòng khi Ngụy Đình đến mà làm điều " bất chính " với cô thì sẽ dùng nó để doạ anh. Nhưng mấy ngày trước hắn không đến, hôm nay đến lại lập tức bị Chương Hi đuổi đi.
Trong phút chốc, cô trở về trạng thái bần thần, đầu óc trống rỗng, cứ thế mà tiến về phía cửa sổ.
" Em đi dạo về rồi sao? Thấy tâm trạng ổn hơn chứ?"
Giang Bội tay xách túi đồ, đi thẳng vào đặt túi lên bàn rồi hỏi Chương Hi nhưng đáp lại lời cô là tiếng " Vâng " nhạt nhẽo của Chương Hi.
Giang Bội biết ngay là không có tiến triển, chỉ đành lắc đầu ngao ngán rồi đi lại đứng bên cạnh cô.
Chương Hi này, nếu có chuyện gì buồn lòng, em có thể chia sẻ với chị không?"
Chương Hi đưa mắt nhìn Giang Bội, nở một nụ cười nặng nề, bàn tay cô đặt lên mặt kính cửa sổ, nhẹ nhàng đáp lại.
Cảm ơn chị nhưng có nhiều chuyện...em sẽ...giữ bí mật...chỉ riêng em biết thôi..."
Tâm trạng của Chương Hi đột ngột chùng xuống, không gian khắp căn phòng bỗng trở nên im ắng lạ thường. Đến Giang Bội cũng cảm thấy ngột ngạt.
'Được, nếu có gì có thể chia sẻ, chị sẽ lắng nghe em."
" Vâng...
Nói đoạn, Giang Bội lặng lẽ đi ra ngoài để không gian riêng cho cô.
" Bác sĩ, tình hình này.." - Giang Bội vào phòng riêng gặp bác sĩ, tường thuật lại trạng thái của Chương Hi ngày hôm nay.
Chúng tôi sẽ đưa ra một số giải pháp trị liệu cơ bản, chúng ta sẽ chờ kết quả xem sao." - Vị bác sĩ lấy bút ra viết vài dòng chữ trên tờ giấy rồi đưa cho Giang Bội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc ra khỏi phòng riêng, cô vẫn còn chăm chú đọc mấy hàng chữ trên tờ giấy đó mà không để ý Chí Minh ở gần đó.
Chị Giang, sao vậy?"
Nghe tiếng gọi, Giang Bội bất giác ngẩng đầu lên thì vừa hay thấy Chí Minh đi lại.
" Là tình trạng của Chương Hi. Hình như càng ngày càng tệ."
Càng ngày càng tệ sao? Gần đây...Chương Hi chịu đả kích gì không?"
'Không có....A, hôm qua Tiểu Dư vào thăm nó, nghe nói là nó hỏi chuyện gia đình, hỏi Ngụy Đình...sau đó thì ngất đi."
Giang Bội không giấu diếm Chí Minh bởi cô biết anh là người đáng tin, biết đâu, anh lại có thể đưa Chương Hi trở lại trạng thái bình thường.
Ngụy...Đình sao?"
Gương mặt của Chí Minh tái nhợt, hoảng loạn rồi ngay lập tức chạy nhanh về phía phòng bệnh của Chương Hi, mở toang cửa ra.
Nghe tiếng động, Chương Hi còn không buồn ngoảnh lại nhìn, lúc anh đi vào chỉ thấy bóng lưng gầy gò của cô.
Chương Hi..."
Ngay khí nghe thấy giọng của Chí Minh, Chương Hi lập tức nhìn lại, vẻ mặt bất ngờ.
"Em..."
" Anh vào đây làm gì?" - Vẫn là thái độ lạnh nhạt ấy, Chương Hi đưa con mắt vô hồn nhìn Chí Minh.
" Tiếu Dư đã nói chuyện Ngụy Đình cho em sao?"
Chí Minh vẫn gượng hỏi, bởi anh biết, đó chính là cú shock của cô.
...Đó là việc của tôi. Chẳng lẽ, tôi không có quyền được biết sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ..."
Hay là anh sợ tôi không chịu nổi sự thật này hả? Xin thưa...tôi hoàn toàn bình thường...Giờ thì anh ra khỏi đây đi."
Chương Hi thẳng thừng đuổi Chí Minh ra ngoài. Còn anh, lặng người ở đó, đúng là cô nói không sao nhưng anh nhìn ra được, trong đôi mắt của cô, là một tâm trạng rối bời khó tả.
||
Lúc Giang Bội trở về, thấy Chí Minh đứng chôn chân ở đó, còn Chương Hi lại nhìn anh bằng đôi mắt không cảm xúc thì đã lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Sao vậy?"
Giang Bội tiến lại, phá tan bầu không khí khó xử từ nãy giờ.
Không sao ạ. Xin lỗi đã làm phiền"
Chí Minh trả lời rồi quay người chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh. Đây là lần thứ hai anh chạy thẳng vào phòng Chương Hi và cả hai lần đều bị đuổi ra ngoài. Có lẽ, sẽ không có lần sau.
Chương Hi vẫn giữ nguyên vị trí bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới phía gốc cây vừa nãy cô ngồi. Trên ghế đá ấy, bây giờ đã có một cặp đôi ngồi đó ngắm lá vàng rơi. Tay họ đan vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau, trông thật hạnh phúc biết bao...Chương Hi cũng đã từng ao ước được như vậy nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ với cô thật quá xa vời...
" Chị, em không xứng đáng được hạnh phúc sao?"
Giang Bội ngẩn người trước câu hỏi của Chương Hi nhưng cũng đi lại bên cạnh, ôm lấy cô.
" Có chứ...em xứng đáng hơn bất kì ai nhưng hạnh phúc không phải muốn là có được mà con người phải tự tạo ra nó."
Tự tạo ra sao?"
" Ừ, phải tự tạo ra...
Bỗng chợt, Chương Hi gục mặt lên trên vai Giang Bội, tay cô siết chặt lấy eo chị rồi cứ thế mà khóc...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro