Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn
A
2025-01-03 21:53:43
Mấy cô gái khác nghe Dương Lệ nói cũng gật đầu tán thành, chỉ có Lưu Tâm Vũ và Lý Ngọc Kiều vẫn không chịu nghe, mặt mày đầy tức tối. Dương Lệ định nói thêm, nhưng thấy thái độ của họ, cô ấy chỉ thở dài, không nói gì nữa.
...
Hôm sau, trời vừa sáng, tiếng gõ cồng báo hiệu giờ làm việc đã vang lên khắp đội sản xuất.
Mọi người nghe tiếng cồng liền nhanh chóng dậy. Lâm Thanh Vân cũng không dám lề mề. Dù chưa từng làm nông, nhưng đội trưởng đã dặn hôm qua, tiếng cồng nghĩa là giờ làm việc bắt đầu, mọi người phải tập trung ở sân phơi lúa.
Vương Nguyệt Nga dụi mắt bước ra khỏi phòng, vừa ngáp vừa lẩm bẩm: "Sao phải dậy sớm thế này?"
"Cậu còn không mau rửa mặt đi? Sắp tập hợp rồi." Lâm Thanh Vân nhắc, rồi vội đi lấy nước rửa mặt. Nghe vậy, Vương Nguyệt Nga cũng nhanh chóng đi rửa mặt.
Khi họ đến sân phơi lúa, mọi người đã tập trung gần đông đủ. Đội trưởng bắt đầu điểm danh, sau đó phân công công việc.
Vì là người mới, công việc của Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga khá nhẹ, chỉ là nhổ cỏ trong ruộng lạc.
Nông cụ trong đội không nhiều, chỉ một số ít được phát cuốc, còn lại phải dùng tay nhổ cỏ. Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga là người mới, nên cũng chỉ được dùng tay.
Đội trưởng phân công mỗi người dân địa phương giúp một trong hai cô. Lâm Thanh Vân được giao cho một phụ nữ ngoài 30 tuổi tên là Trúc Thúy Hoa, người làng gọi là thím Hoa. Thím Hoa từ đội Hồng Tinh gả sang đội Hồng Kỳ, đã sống ở đây 10 năm, có một trai một gái. Gia đình chồng rất hài lòng với bà ấy, vì bà ấy nhanh nhẹn và chăm chỉ.
" Thanh niên trí thức Lâm, đây là cây lạc. Khi nhổ cỏ phải cẩn thận, đừng nhổ nhầm cây lạc." Sợ Lâm Thanh Vân nhổ nhầm, thím Hoa dặn dò.
Lâm Thanh Vân gật đầu, nói: "Cảm ơn thím Hoa. Nếu không có thím chỉ dạy, chắc cháu đã nhổ sai rồi."
Thím Hoa cười, giọng thân thiện:
“Thanh Vân à, cháu khách sáo quá. Đội trưởng bảo cháu theo thím học, chẳng phải cũng là để thím hướng dẫn cháu sao?”
Sau đó, Lâm Thanh Vân lại hỏi thêm vài mẹo làm việc. Dù nói chuyện, cô vẫn không quên giữ nhịp tay nhổ cỏ đều đặn.
Nhìn thấy Lâm Thanh Vân làm việc chăm chỉ như vậy, thím Hoa càng thêm quý mến cô gái trẻ này.
“Thanh Vân, cháu phụ trách nhổ cỏ ở bên kia nhé, cô làm ở bên này, như thế sẽ nhanh hơn.”
“Được ạ, cháu nghe thím.” Lâm Thanh Vân gật đầu đồng ý.
Thím Hoa trong lòng vui vẻ. Một cô gái vừa siêng năng lại biết nghe lời, ai mà không thích cơ chứ!
Lâm Thanh Vân cúi đầu, chăm chú nhổ cỏ. Mặc dù ngón tay đã rát đau, nhưng động tác của cô vẫn không hề chậm lại.
“Thanh Vân này, cháu chắc còn trẻ lắm nhỉ? Có phải vừa tốt nghiệp cấp ba không?” Thím Hoa hỏi.
“Dạ, cháu mười bảy tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba ạ.”
“Ôi chao, đúng là thanh niên trí thức các cháu có nhận thức cao. Không như mấy cô cậu khác, ở đây bao lâu rồi mà làm việc vẫn còn kiểu cách.”
Thím Hoa nhắc đến những thanh niên trí thức khác, đặc biệt là các cô gái ở khu tập thể, mà trong lòng không mấy thiện cảm. Đã về nông thôn nhiều năm nhưng họ vẫn kêu ca đủ thứ, nào là nhà ở bẩn, nào là cũ nát, cuối cùng chẳng ai chịu sửa sang gì mà lại đổ dồn về sống chật chội trong khu tập thể.
Lâm Thanh Vân chỉ mỉm cười, không tiếp lời. Dẫu những người khác có thế nào, cô vẫn là người mới đến, không nên bàn tán.
Thấy Lâm Thanh Vân không đáp, thím Hoa cũng không ép, mà tiếp tục kể về tình hình của đội sản xuất.
Rất nhanh, hai người đã nhổ sạch cỏ trên cả luống đất trồng lạc.
“Thanh Vân, trời nắng gắt rồi, chúng ta về thôi. Phần còn lại để chiều mát làm tiếp.” Thím Hoa đề nghị.
Hôm nay mỗi người được phân một luống đất. Chỉ cần làm xong trong ngày sẽ được tám điểm công. Nếu buổi sáng làm không xong, buổi chiều có thể tiếp tục, miễn đảm bảo hoàn thành. Ai làm nhanh xong buổi sáng thì buổi chiều có thể nghỉ, hoặc nhận thêm việc để kiếm thêm điểm.
...
Hôm sau, trời vừa sáng, tiếng gõ cồng báo hiệu giờ làm việc đã vang lên khắp đội sản xuất.
Mọi người nghe tiếng cồng liền nhanh chóng dậy. Lâm Thanh Vân cũng không dám lề mề. Dù chưa từng làm nông, nhưng đội trưởng đã dặn hôm qua, tiếng cồng nghĩa là giờ làm việc bắt đầu, mọi người phải tập trung ở sân phơi lúa.
Vương Nguyệt Nga dụi mắt bước ra khỏi phòng, vừa ngáp vừa lẩm bẩm: "Sao phải dậy sớm thế này?"
"Cậu còn không mau rửa mặt đi? Sắp tập hợp rồi." Lâm Thanh Vân nhắc, rồi vội đi lấy nước rửa mặt. Nghe vậy, Vương Nguyệt Nga cũng nhanh chóng đi rửa mặt.
Khi họ đến sân phơi lúa, mọi người đã tập trung gần đông đủ. Đội trưởng bắt đầu điểm danh, sau đó phân công công việc.
Vì là người mới, công việc của Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga khá nhẹ, chỉ là nhổ cỏ trong ruộng lạc.
Nông cụ trong đội không nhiều, chỉ một số ít được phát cuốc, còn lại phải dùng tay nhổ cỏ. Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga là người mới, nên cũng chỉ được dùng tay.
Đội trưởng phân công mỗi người dân địa phương giúp một trong hai cô. Lâm Thanh Vân được giao cho một phụ nữ ngoài 30 tuổi tên là Trúc Thúy Hoa, người làng gọi là thím Hoa. Thím Hoa từ đội Hồng Tinh gả sang đội Hồng Kỳ, đã sống ở đây 10 năm, có một trai một gái. Gia đình chồng rất hài lòng với bà ấy, vì bà ấy nhanh nhẹn và chăm chỉ.
" Thanh niên trí thức Lâm, đây là cây lạc. Khi nhổ cỏ phải cẩn thận, đừng nhổ nhầm cây lạc." Sợ Lâm Thanh Vân nhổ nhầm, thím Hoa dặn dò.
Lâm Thanh Vân gật đầu, nói: "Cảm ơn thím Hoa. Nếu không có thím chỉ dạy, chắc cháu đã nhổ sai rồi."
Thím Hoa cười, giọng thân thiện:
“Thanh Vân à, cháu khách sáo quá. Đội trưởng bảo cháu theo thím học, chẳng phải cũng là để thím hướng dẫn cháu sao?”
Sau đó, Lâm Thanh Vân lại hỏi thêm vài mẹo làm việc. Dù nói chuyện, cô vẫn không quên giữ nhịp tay nhổ cỏ đều đặn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy Lâm Thanh Vân làm việc chăm chỉ như vậy, thím Hoa càng thêm quý mến cô gái trẻ này.
“Thanh Vân, cháu phụ trách nhổ cỏ ở bên kia nhé, cô làm ở bên này, như thế sẽ nhanh hơn.”
“Được ạ, cháu nghe thím.” Lâm Thanh Vân gật đầu đồng ý.
Thím Hoa trong lòng vui vẻ. Một cô gái vừa siêng năng lại biết nghe lời, ai mà không thích cơ chứ!
Lâm Thanh Vân cúi đầu, chăm chú nhổ cỏ. Mặc dù ngón tay đã rát đau, nhưng động tác của cô vẫn không hề chậm lại.
“Thanh Vân này, cháu chắc còn trẻ lắm nhỉ? Có phải vừa tốt nghiệp cấp ba không?” Thím Hoa hỏi.
“Dạ, cháu mười bảy tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba ạ.”
“Ôi chao, đúng là thanh niên trí thức các cháu có nhận thức cao. Không như mấy cô cậu khác, ở đây bao lâu rồi mà làm việc vẫn còn kiểu cách.”
Thím Hoa nhắc đến những thanh niên trí thức khác, đặc biệt là các cô gái ở khu tập thể, mà trong lòng không mấy thiện cảm. Đã về nông thôn nhiều năm nhưng họ vẫn kêu ca đủ thứ, nào là nhà ở bẩn, nào là cũ nát, cuối cùng chẳng ai chịu sửa sang gì mà lại đổ dồn về sống chật chội trong khu tập thể.
Lâm Thanh Vân chỉ mỉm cười, không tiếp lời. Dẫu những người khác có thế nào, cô vẫn là người mới đến, không nên bàn tán.
Thấy Lâm Thanh Vân không đáp, thím Hoa cũng không ép, mà tiếp tục kể về tình hình của đội sản xuất.
Rất nhanh, hai người đã nhổ sạch cỏ trên cả luống đất trồng lạc.
“Thanh Vân, trời nắng gắt rồi, chúng ta về thôi. Phần còn lại để chiều mát làm tiếp.” Thím Hoa đề nghị.
Hôm nay mỗi người được phân một luống đất. Chỉ cần làm xong trong ngày sẽ được tám điểm công. Nếu buổi sáng làm không xong, buổi chiều có thể tiếp tục, miễn đảm bảo hoàn thành. Ai làm nhanh xong buổi sáng thì buổi chiều có thể nghỉ, hoặc nhận thêm việc để kiếm thêm điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro