Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

A

2025-01-03 21:53:43

“Vâng, cháu nghe thím. Chiều làm tiếp ạ.” Thanh Vân đồng ý ngay.

Thím Hoa cười hài lòng, kéo tay Lâm Thanh Vân định dẫn cô đi đường tắt về. Lâm Thanh Vân khéo léo rút tay lại, rồi giải thích để không khiến bà ấy phật lòng:

“Cảm ơn thím, nhưng cháu muốn qua bên kia xem Vương Nguyệt Nga thế nào đã.”

Nghe vậy, thím Hoa cũng không khó chịu, bởi bà ấy biết hai cô gái này rất thân nhau, lại cùng sống trong căn nhà cũ mà đội trưởng sắp xếp.

“Thế cũng được, nhưng về cẩn thận nhé!”

“Vâng, thím về nấu cơm đi ạ!” Thanh Vân gật đầu.

Sau khi Thím Hoa đi, Thanh Vân bước đến khu đất mà Vương Nguyệt Nga đang làm việc.

Vương Nguyệt Nga cũng đang nhổ cỏ trên luống lạc, nhưng động tác vụng về. Người hướng dẫn cô ấy là một thím tuổi trung niên, thoạt nhìn trạc tuổi thím Hoa.

“Không phải vậy đâu, cháu chỉ nhổ được phần ngọn thôi, rễ vẫn còn trong đất. Mấy hôm nữa cỏ lại mọc lên thôi.” Thím Ngọc Lan nhẫn nại hướng dẫn.

“Cháu… cháu đã cố hết sức rồi, nhưng cỏ cứ bị đứt ra.” Vương Nguyệt Nga sốt ruột, giọng đầy bối rối.

Thím Ngọc Lan lại làm mẫu:

“Nhìn đây, cháu phải nắm sát phần gốc, rồi dùng lực kéo ra, thế này mới nhổ sạch được.”

Vương Nguyệt Nga làm theo, cuối cùng cũng nhổ được cả rễ.

“Cháu làm được rồi!” Cô ấy reo lên vui mừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn Vương Nguyệt Nga phấn khích, bác gái cũng cười theo. Nhưng ở cách đó không xa, Lưu Tâm Vũ, một thanh niên trí thức khác chỉ cười khẩy.

“Cả buổi sáng mới học được nhổ cỏ, còn đòi kiếm điểm công? Buồn cười thật.”

Khi Lưu Tâm Vũ định mở miệng châm chọc, Lâm Thanh Vân đã bước đến.

“Nguyệt Nga!” Lâm Thanh Vân gọi từ xa.

“Thanh Vân, sao cậu qua đây?” Vương Nguyệt Nga ngạc nhiên hỏi.

Lâm Thanh Vân nhanh chóng đi lại, giải thích:

“Tớ bên kia làm được một nửa rồi. Thím Hoa bảo phần còn lại để chiều mát làm tiếp.”

“Thật hả? Sao nhanh thế!” Vương Nguyệt Nga không tin nổi.

“Tụi mình bắt đầu cùng lúc mà giờ tớ vẫn chưa làm được một nửa của một nửa nữa.”

“Chỗ này còn nhiều không? Để tớ giúp cậu nhé.” Lâm Thanh Vân đề nghị.

Vương Nguyệt Nga vội xua tay:

“Không cần đâu. Cậu về nghỉ đi, tớ tự làm được mà.”

Dù hai người là bạn cùng lớp, Vương Nguyệt Nga không muốn vì vậy mà nhờ vả Lâm Thanh Vân quá nhiều.

Dù cô ấy và Lâm Thanh Vân là bạn học, nhưng cô ấy không thể vì mối quan hệ này mà lợi dụng cô.

Khi Lâm Thanh Vân chưa kịp mở miệng, bên kia, Lưu Tâm Vũ đã bắt đầu nói với giọng điệu đầy mỉa mai:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có người ấy à! Đến giờ vẫn chưa rõ vị trí của mình, cứ nghĩ đây là nhà mình, muốn làm gì thì làm, không muốn làm thì đi lòng vòng.”

Lâm Thanh Vân chỉ liếc nhìn cô ta một cách lạnh nhạt, chẳng có ý định để ý, nhưng Lưu Tâm Vũ lại không muốn buông tha.

“Này, đã đến nông thôn xây dựng rồi thì phải làm việc cho đàng hoàng. Cả cánh đồng mọi người đều đang làm việc, chỉ có một mình cô chạy tới chạy lui, nhìn chẳng ra sao cả!”

Lâm Thanh Vân xoay người lại, nhìn cô ta hỏi:

“Cô đang nói tôi à?”

Lưu Tâm Vũ ưỡn thẳng ngực, đáp lại:

“Cả mảnh đất này, ngoài cô cứ đi đi lại lại thì còn ai khác nữa, tôi không nói cô thì nói ai?”

Lâm Thanh Vân bật cười:

“Cô là đội trưởng hay là người tính điểm công lao? Tôi làm hay không làm thì liên quan gì đến cô? Nhà cô rộng lớn như biển à, lo chuyện bao đồng vậy?”

“Cô đừng không biết điều, tôi chẳng qua chỉ vì nghĩ chúng ta đều là thanh niên trí thức, nên mới nhắc nhở cô một chút, đừng để cuối cùng làm mất mặt chúng tôi.”

Cái vẻ ta đây “tốt bụng” của Lưu Tâm Vũ khiến Lâm Thanh Vân thấy vô cùng khó chịu.

“Mất mặt thanh niên trí thức chẳng phải chính là cô sao? Nói gì thì cô cũng đã về nông thôn bao nhiêu năm rồi, nhưng nhìn công việc cô làm xem, còn chẳng bằng người mới như tôi!”

Bị Lâm Thanh Vân chê bai làm việc không ra gì, Lưu Tâm Vũ lập tức nhảy dựng lên:

“Tôi làm sao không bằng cô chứ? Tôi có giống cô trong giờ làm việc mà đi lung tung không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

Số ký tự: 0