Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

A

2025-01-03 21:53:43

Cán bộ ghi điểm lặp lại câu hỏi lần nữa, thím Hoa trả lời xong thì cán bộ mới ghi điểm cho họ vào sổ.

Xong xuôi, thím Hoa nói: "Thanh Vân, nhà thím còn mấy việc nữa cần làm, thím về trước nhé. Nếu cháu không có gì thì cũng tranh thủ về nghỉ ngơi sớm đi."

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ghi điểm xong là ai cũng có thể về nhà làm việc riêng, chẳng ai nói gì được.

Lâm Thanh Vân gật đầu, đáp: "Thím về đi. Cháu qua chỗ Nguyệt Nga xem sao."

Vương Nguyệt Nga vẫn ở khu ruộng từ sáng. Tuy nhiên, tốc độ làm việc buổi chiều của cô ấy đã tăng lên khá nhiều, giờ chỉ còn chưa đầy nửa luống nữa là xong.

"Ơ, Thanh Vân, cậu làm xong bên kia rồi à?" Vương Nguyệt Nga thấy cô liền hỏi.

"Ừ, xong rồi. Tớ vừa cùng thím Hoa đi ghi điểm."

Lâm Thanh Vân ngồi xuống, định giúp cô ấy nhổ cỏ tiếp.

Vương Nguyệt Nga vội vàng ngăn cản: “Thanh Vân, cậu cứ về nghỉ ngơi đi! Những việc này tớ làm một lúc là xong thôi.”

Lâm Thanh Vân không dừng tay, tiếp tục nhổ cỏ: “Không sao đâu, dù sao về nhà tớ cũng chẳng có việc gì làm. Nếu tớ giúp cậu nhanh chóng nhổ xong chỗ này, chúng ta có thể cùng về mà.”

Vương Nguyệt Nga định khuyên nữa, nhưng nhìn thấy Lâm Thanh Vân không có ý định dừng tay, cuối cùng đành im lặng. Tuy vậy, tay cô ấy bỗng làm nhanh hơn hẳn. Thím Ngọc Lan đứng gần đó nhìn thấy tốc độ tăng rõ rệt của Vương Nguyệt Nga thì ngạc nhiên không thôi.

Có sự giúp đỡ của Lâm Thanh Vân cộng thêm tốc độ của Vương Nguyệt Nga nhanh hơn nhiều, chỉ trong hơn mười phút, phần ruộng còn lại đã được làm xong.

Bên phía thím Ngọc Lan cũng xong việc, bà ấy gọi Vương Nguyệt Nga cùng đi tìm người ghi công điểm.

Không xa đó, Lưu Tâm Vũ nhìn thấy họ sắp rời đi, vội vàng lên tiếng gọi: “Các người sao có thể cứ thế mà đi? Không thấy chỗ này của chúng tôi còn chưa làm xong à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Thanh Vân dừng bước, ánh mắt Lưu Tâm Vũ thoáng sáng lên, tưởng rằng Lâm Thanh Vân dừng lại là để đến giúp mình nhổ cỏ. Không ngờ, Lâm Thanh Vân quay người lại, ánh mắt thẳng thắn nhìn cô ta một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Việc của các cô chưa xong thì liên quan gì đến chúng tôi?”

Sắc mặt Lưu Tâm Vũ thoáng ngớ ra, nhưng rất nhanh cô ta liền phản ứng, giận dữ nói: “Chúng ta đều là thanh niên trí thức về nông thôn, chẳng phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Chỉ cần hôm nay các cô giúp tôi nhổ cỏ xong, tôi sẽ không so đo chuyện lần trước các cô mắng chúng tôi nữa.”

Lâm Thanh Vân bật cười lạnh: “Giúp đỡ lẫn nhau? Dựa vào cái gì chúng tôi phải giúp cô? Thêm nữa, tôi cần phải sửa lại một điều, chúng tôi chưa bao giờ mắng cô cả.”

Những gì cô nói lần trước đều là sự thật. Nếu không phải mặt dày, sao có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ như thế? Bây giờ lại còn dám mặt dày yêu cầu cô giúp đỡ.

Dựa vào gì? Chẳng lẽ chỉ dựa vào cái mặt dày đó?

“Cô…” Lưu Tâm Vũ nghẹn lời, không tìm được câu nào để phản bác. Cuối cùng, cô ta chuyển sang làm mình làm mẩy: “Tôi mặc kệ, dù sao hôm nay các cô không giúp chúng tôi thì các cô chính là nhỏ mọn!”

Lâm Thanh Vân tức đến mức bật cười: “Đúng vậy, hôm nay chúng tôi nhỏ mọn đấy. Thì sao nào, cô còn định đánh chúng tôi chắc?”

“Cô…” Lưu Tâm Vũ tức đến mức muốn nổ tung.

Cô ta cảm thấy nhóm thanh niên trí thức mới tới này đúng là không nói lý lẽ. Rõ ràng cô ta đã nói chỉ cần họ giúp cô ta làm xong chỗ này, cô ta sẽ không tính toán chuyện cũ, vậy mà họ vẫn không chịu.

Thế nhưng, họ không hề cảm kích, lại còn tranh luận sắc bén khiến cô chẳng thể cãi lại, làm cô tức đến phát điên.

Mấy thanh niên trí thức đứng cạnh thấy tình hình căng thẳng liền vội vàng bước tới an ủi Lưu Tâm Vũ.

“ Thanh niên trí thức Lưu, đừng tức giận nữa. Chúng ta không nên đôi co với kiểu người không biết điều như vậy.”

“Đúng thế! Sau này nếu họ gặp khó khăn, đừng mong chúng ta sẽ ra tay giúp đỡ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

Số ký tự: 0