Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn
A
2025-01-03 21:53:43
Nhờ lời khuyên của hai người, Lưu Tâm Vũ mới hạ giọng bớt tức giận.
“Lâm Thanh Vân, các người nhớ lấy những gì mình làm hôm nay! Sau này nếu có gặp chuyện khó khăn, đừng mong bọn tôi, những trí thức kỳ cựu, sẽ giúp đỡ.” Cô ta tuyên bố đầy kiêu ngạo, hùng hổ.
Lâm Thanh Vân chỉ nhếch mép cười lạnh: “Được thôi, chúng tôi biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ không mảy may để tâm của Lâm Thanh Vân, Lưu Tâm Vũ tức đến giậm chân.
Không thèm bận tâm thêm, Lâm Thanh Vân quay lưng cùng Vương Nguyệt Nga rời đi. Trở về căn nhà cũ, hai người rửa mặt qua loa bằng nước lạnh.
Lâm Thanh Vân nhìn trời còn sớm, chợt nhớ Thím Hoa từng nói rằng trên núi có nhiều rau dại, liền nảy ý định lên núi hái một ít để ăn.
Cô quay sang nói với Vương Nguyệt Nga:
“Nguyệt Nga, chúng ta lên núi sau xem có thể hái được ít rau dại mang về không nhé!”
Hai người vừa mới đến đây ngày hôm qua, chưa kịp trồng rau. Trong không gian riêng của cô dù có rất nhiều rau củ, nhưng nếu lấy ra quá đột ngột, sợ rằng sẽ không thể giải thích rõ ràng với Vương Nguyệt Nga.
Vương Nguyệt Nga hơi chần chừ:
“Nhưng mà… tớ không biết nhận dạng rau dại.”
Dù không được cưng chiều ở nhà, cô ấy cũng lớn lên trong thành phố. Nếu không nhờ thím Ngọc Lan chỉ dẫn hôm nay, cô còn chẳng phân biệt được cỏ với cây lạc. Nói chi đến việc nhận biết rau dại.
“Không sao đâu, thím Hoa bảo trong đội có nhiều đứa trẻ hay lên núi hái rau dại và cỏ lợn. Chúng ta có thể nhờ bọn nhỏ chỉ cách nhận biết rau dại mà!” Lâm Thanh Vân cười, trấn an.
Nghe vậy, Vương Nguyệt Nga cảm thấy hợp lý, liền đồng ý.
Hai người lục trong nhà tìm được một cái gùi cũ, tuy nhìn hơi tàn tạ nhưng vẫn còn chắc chắn.
Sau khi khóa cửa, hai người đeo gùi lên lưng rồi tiến về phía núi sau. Trên đường, họ gặp một vài dân làng vừa đi làm về. Dù không quen biết, dân làng vẫn mỉm cười gật đầu chào họ, tạo cảm giác thân thiện.
Đến chân núi, họ thấy một nhóm bé gái đeo gùi từ trên núi xuống.
Khi các cô bé đến gần, Lâm Thanh Vân nhìn rõ gùi của chúng đầy ắp cỏ lợn. Cô đoán chắc đây là thứ dùng để nuôi lợn.
Trong ký ức kiếp trước, cô từng nghe nói trẻ con ở nông thôn thường phải lên núi hái cỏ lợn.
“Thanh Vân, gùi của bọn trẻ con này là rau dại đúng không?” Vương Nguyệt Nga ngơ ngác hỏi, vẻ mặt hồn nhiên khiến Lâm Thanh Vân không khỏi bật cười.
Mấy cô bé nghe được câu hỏi ngốc nghếch của Vương Nguyệt Nga liền cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo vang khắp núi.
Vương Nguyệt Nga bối rối, đưa tay gãi đầu, không hiểu sao câu hỏi của mình lại làm người khác buồn cười như vậy.
Một cô bé không nín nhịn được, tốt bụng giải thích:
“Chị thanh niên trí thức ơi, trong gùi của bọn em không phải rau dại đâu. Đây là cỏ lợn, để nuôi lợn mà!”
Nghe xong, mặt Vương Nguyệt Nga đỏ bừng như gấc. Cô ấy thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
Cô ấy lại nhầm lẫn giữa rau dại và cỏ lợn, thật là mất mặt quá!
Lâm Thanh Vân thấy vậy liền lên tiếng chuyển chủ đề, tránh để bạn mình thêm ngượng ngùng:
“Các em nhỏ, các em có thể chỉ chị chỗ nào hái được rau dại không?” Cô hỏi với giọng nhẹ nhàng, thân thiện.
Những cô bé nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao hai chị thanh niên trí thức lại muốn đi hái rau dại.
Cô bé tốt bụng lúc trước lên tiếng hỏi lại:
“Chị ơi, chị muốn lên núi hái rau dại thật sao?”
Lâm Thanh Vân nhìn cô bé gầy gò trước mặt, khẽ gật đầu:
“Đúng vậy, bọn chị mới tới đây hôm qua, chưa quen thuộc với nơi này. Muốn hái chút rau dại để ăn nhưng không biết phải tìm ở đâu. Các em có thể dẫn đường giúp bọn chị không?”
Dù chưa từng nhìn thấy rau dại, nhưng theo cô nghĩ, nếu đã gọi là rau thì chắc cũng không khác gì mấy loại rau xanh bán ở chợ.
Trần Cẩm Sắc nhìn hai cô bằng ánh mắt kỳ lạ, ngay lập tức Vương Nguyệt Nga nhận ra điều đó.
“Lâm Thanh Vân, các người nhớ lấy những gì mình làm hôm nay! Sau này nếu có gặp chuyện khó khăn, đừng mong bọn tôi, những trí thức kỳ cựu, sẽ giúp đỡ.” Cô ta tuyên bố đầy kiêu ngạo, hùng hổ.
Lâm Thanh Vân chỉ nhếch mép cười lạnh: “Được thôi, chúng tôi biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ không mảy may để tâm của Lâm Thanh Vân, Lưu Tâm Vũ tức đến giậm chân.
Không thèm bận tâm thêm, Lâm Thanh Vân quay lưng cùng Vương Nguyệt Nga rời đi. Trở về căn nhà cũ, hai người rửa mặt qua loa bằng nước lạnh.
Lâm Thanh Vân nhìn trời còn sớm, chợt nhớ Thím Hoa từng nói rằng trên núi có nhiều rau dại, liền nảy ý định lên núi hái một ít để ăn.
Cô quay sang nói với Vương Nguyệt Nga:
“Nguyệt Nga, chúng ta lên núi sau xem có thể hái được ít rau dại mang về không nhé!”
Hai người vừa mới đến đây ngày hôm qua, chưa kịp trồng rau. Trong không gian riêng của cô dù có rất nhiều rau củ, nhưng nếu lấy ra quá đột ngột, sợ rằng sẽ không thể giải thích rõ ràng với Vương Nguyệt Nga.
Vương Nguyệt Nga hơi chần chừ:
“Nhưng mà… tớ không biết nhận dạng rau dại.”
Dù không được cưng chiều ở nhà, cô ấy cũng lớn lên trong thành phố. Nếu không nhờ thím Ngọc Lan chỉ dẫn hôm nay, cô còn chẳng phân biệt được cỏ với cây lạc. Nói chi đến việc nhận biết rau dại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sao đâu, thím Hoa bảo trong đội có nhiều đứa trẻ hay lên núi hái rau dại và cỏ lợn. Chúng ta có thể nhờ bọn nhỏ chỉ cách nhận biết rau dại mà!” Lâm Thanh Vân cười, trấn an.
Nghe vậy, Vương Nguyệt Nga cảm thấy hợp lý, liền đồng ý.
Hai người lục trong nhà tìm được một cái gùi cũ, tuy nhìn hơi tàn tạ nhưng vẫn còn chắc chắn.
Sau khi khóa cửa, hai người đeo gùi lên lưng rồi tiến về phía núi sau. Trên đường, họ gặp một vài dân làng vừa đi làm về. Dù không quen biết, dân làng vẫn mỉm cười gật đầu chào họ, tạo cảm giác thân thiện.
Đến chân núi, họ thấy một nhóm bé gái đeo gùi từ trên núi xuống.
Khi các cô bé đến gần, Lâm Thanh Vân nhìn rõ gùi của chúng đầy ắp cỏ lợn. Cô đoán chắc đây là thứ dùng để nuôi lợn.
Trong ký ức kiếp trước, cô từng nghe nói trẻ con ở nông thôn thường phải lên núi hái cỏ lợn.
“Thanh Vân, gùi của bọn trẻ con này là rau dại đúng không?” Vương Nguyệt Nga ngơ ngác hỏi, vẻ mặt hồn nhiên khiến Lâm Thanh Vân không khỏi bật cười.
Mấy cô bé nghe được câu hỏi ngốc nghếch của Vương Nguyệt Nga liền cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo vang khắp núi.
Vương Nguyệt Nga bối rối, đưa tay gãi đầu, không hiểu sao câu hỏi của mình lại làm người khác buồn cười như vậy.
Một cô bé không nín nhịn được, tốt bụng giải thích:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị thanh niên trí thức ơi, trong gùi của bọn em không phải rau dại đâu. Đây là cỏ lợn, để nuôi lợn mà!”
Nghe xong, mặt Vương Nguyệt Nga đỏ bừng như gấc. Cô ấy thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
Cô ấy lại nhầm lẫn giữa rau dại và cỏ lợn, thật là mất mặt quá!
Lâm Thanh Vân thấy vậy liền lên tiếng chuyển chủ đề, tránh để bạn mình thêm ngượng ngùng:
“Các em nhỏ, các em có thể chỉ chị chỗ nào hái được rau dại không?” Cô hỏi với giọng nhẹ nhàng, thân thiện.
Những cô bé nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao hai chị thanh niên trí thức lại muốn đi hái rau dại.
Cô bé tốt bụng lúc trước lên tiếng hỏi lại:
“Chị ơi, chị muốn lên núi hái rau dại thật sao?”
Lâm Thanh Vân nhìn cô bé gầy gò trước mặt, khẽ gật đầu:
“Đúng vậy, bọn chị mới tới đây hôm qua, chưa quen thuộc với nơi này. Muốn hái chút rau dại để ăn nhưng không biết phải tìm ở đâu. Các em có thể dẫn đường giúp bọn chị không?”
Dù chưa từng nhìn thấy rau dại, nhưng theo cô nghĩ, nếu đã gọi là rau thì chắc cũng không khác gì mấy loại rau xanh bán ở chợ.
Trần Cẩm Sắc nhìn hai cô bằng ánh mắt kỳ lạ, ngay lập tức Vương Nguyệt Nga nhận ra điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro