Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố
Chó Cắn Người T...
Hồ Đồ
2024-10-15 00:19:06
Nghe được mẹ chồng vậy mà đồng ý, Lâm Tuyết Cúc cũng nói: “Mẹ, con cũng muốn may một bộ, số vải lần trước đã may hai bộ quần áo cho Thạch Đầu cùng Tiểu Thảo rồi, con cũng không có mà mặc.”
Lý Xuân Hoa nói với giọng điệu lạnh căm căm: “Cô đều làm mẹ người ta rồi, mặc quần áo đẹp để làm gì?”
Lâm Tuyết Cúc tức đến đỏ mặt tía tai, còn chuẩn bị cãi lại, thì nghe Lý Xuân Hoa tràn đầy kiêu ngạo mà nói: “Nếu như cô có tương lai xán lạn như con gái tôi, tôi cũng làm quần áo mới cho cô.”
Lâm Tuyết Cúc: “…”
Tuy rằng người nhà họ Tô cảm thấy Tô Mạn quá ngốc, đem lợi ích đẩy ra bên ngoài, trong lòng mọi người đều cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ dù có không thoải mái cũng vô dụng. Sau khi lấy lại tinh thần, rốt cuộc họ cũng chú ý tới việc Tô Mạn cứu người.
Nghe nói là nhảy xuống nước cứu lên. Nhưng em gái học bơi từ hồi nào. Hơn nữa còn biết sơ cứu.
Lúc đó Hắc Bì đã sắp tắt thở rồi, em ấy đi tới ấn vài cái thì sống lại.
Chuyện này đúng là thần kỳ.
Thần kỳ như trong chuyện xưa mà em ấy hay kể.
Tô Mạn trợn tròn mắt: “Mọi người có quan tâm con bao giờ đâu mà biết. Khi còn nhỏ lúc không ai trông nom con đã tự xuống nước tập bơi, làm sao có thể nói cho mọi người biết chứ?”
Người nhà họ Tô nghe thấy lý do này cũng không thể phản bác.
Dù sao mọi người đều bận, không thể nhìn chằm chằm một đứa trẻ cả ngày được. Nó học được lúc nào thì đúng là không biết rồi.
“Vậy sao em lại cứu được Hắc Bì chứ?” Tô Tam Trụ hỏi.
Tô Mạn đáp: “Việc này càng đơn giản, đọc sách nhiều vào đi anh trai. Trong rất nhiều sách về y tế đều có nhắc tới biện pháp sơ cứu. Em cũng không nhớ rõ là đọc từ lúc nào, có thể là thấy trên sổ tay y tế mà trước kia trường học phát.”
Tô Đại Trụ ngạc nhiên: “Em gái, em biết nhiều thứ thật đấy.”
Tô Tam Trụ gật đầu: “Đúng vậy, nhìn khù khờ ít nói mà học được nhiều thứ như vậy ngay cả anh cũng không làm được nữa."
Tô Nhị Trụ nói: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đây là em gái của ai. Ở trong thôn anh chính là người bơi giỏi nhất đó."
Lý Xuân Hoa cảm thán nói: “Thảo nào người ta đều nói chó cắn người thì không sủa...”
Vẻ mặt Tô Mạn giống như chết lặng nhìn mẹ mình.
“Khụ khụ, ý của mẹ là, con gái à, con rất bản lĩnh. Đúng rồi, hôm nay con thi sao rồi, không phải nói đi thi ở công xã sao?”
Lý Xuân Hoa vội đánh trống lảng nói sang chuyện khác.
Tô Mạn trả lời: “Chắc chắn đậu một trăm phần trăm.”
Người nhà họ Tô đều có chút không tin, dù sao lúc trước Tô Thu Nguyệt chính là phải học hai năm, mới học được nhiều như vậy, còn là học chính quy ở trường.
Nhưng Tô Mạn nói là mình tự học. Sao cứ cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm.
Chẳng qua trái lại không ai nói mấy lời mất hứng, ngay cả người hay đối nghịch với Tô Mạn nhất là Lâm Tuyết Cúc cũng chưa nói gì.
Sợ sau khi nói ra, tâm trạng của Tô Mạn không tốt, rồi lại tìm lấy cớ không kể chuyện xưa.
Mấy ngày nay không có ai kể chuyện xưa, bọn họ sắp chán muốn chết rồi.
Làm một thính giả, bọn họ cần món ăn tinh thần tới bù đắp cảm giác thống khổ của đói bụng.
Chuyện cứu người, ở bên Tô Mạn coi như kết thúc, chẳng qua trong đội lúc này lại thảo luận đến khí thế ngất trời.
Ngày thường tuy Tô Mạn cũng rất thích giúp đỡ mọi người, nhưng đều là một ít việc nhỏ nhặt. Mọi người cũng không để ở trong lòng, nhiều lắm lúc được giúp thì nói câu cảm ơn, sau đó cái nhìn đối với riêng cô cũng được đổi mới.
Nhưng lần này lại khác, đây là chuyện lớn liên quan tới mạng người mà.
Thời buổi này người chết không ít, cũng có rất nhiều trẻ em nhiễm bệnh mà chết. Cũng nghe nói có vài nơi còn có người chết đói.
Mọi người cũng không vì thấy nhiều cái chết mà coi thường sinh mệnh, ngược lại càng thêm tôn trọng sinh mệnh.
Trước kia là bất lực, không thể ngăn cản khi một sinh mệnh mất đi. Hiện tại một người thiếu chút nữa là tắt thở lại được mạnh mẽ cứu lại... Dựa theo cách nói của xã hội cũ thì đây là kéo người trở về từ điện Diêm Vương.
Chuyện này liên quan đến một mạng người, vậy cũng không phải là chuyện nhỏ.
Hơn nữa Tô Mạn còn không cần báo đáp, không cần gì cả.
Ở trong lòng các xã viên, hình tượng của cô đột nhiên trở nên vĩ đại. Sau khi mọi người trở về cũng kể chuyện này cho người trong nhà, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy quá trình cứu người, nhưng điều đó cũng không ngăn được họ thêm mắm dặm muối vào câu chuyện được kể.
Dù sao đều là người nghe kể chuyện xưa nhiều lần, cũng học được cách soạn nên một câu chuyện.
Lý Xuân Hoa nói với giọng điệu lạnh căm căm: “Cô đều làm mẹ người ta rồi, mặc quần áo đẹp để làm gì?”
Lâm Tuyết Cúc tức đến đỏ mặt tía tai, còn chuẩn bị cãi lại, thì nghe Lý Xuân Hoa tràn đầy kiêu ngạo mà nói: “Nếu như cô có tương lai xán lạn như con gái tôi, tôi cũng làm quần áo mới cho cô.”
Lâm Tuyết Cúc: “…”
Tuy rằng người nhà họ Tô cảm thấy Tô Mạn quá ngốc, đem lợi ích đẩy ra bên ngoài, trong lòng mọi người đều cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ dù có không thoải mái cũng vô dụng. Sau khi lấy lại tinh thần, rốt cuộc họ cũng chú ý tới việc Tô Mạn cứu người.
Nghe nói là nhảy xuống nước cứu lên. Nhưng em gái học bơi từ hồi nào. Hơn nữa còn biết sơ cứu.
Lúc đó Hắc Bì đã sắp tắt thở rồi, em ấy đi tới ấn vài cái thì sống lại.
Chuyện này đúng là thần kỳ.
Thần kỳ như trong chuyện xưa mà em ấy hay kể.
Tô Mạn trợn tròn mắt: “Mọi người có quan tâm con bao giờ đâu mà biết. Khi còn nhỏ lúc không ai trông nom con đã tự xuống nước tập bơi, làm sao có thể nói cho mọi người biết chứ?”
Người nhà họ Tô nghe thấy lý do này cũng không thể phản bác.
Dù sao mọi người đều bận, không thể nhìn chằm chằm một đứa trẻ cả ngày được. Nó học được lúc nào thì đúng là không biết rồi.
“Vậy sao em lại cứu được Hắc Bì chứ?” Tô Tam Trụ hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Mạn đáp: “Việc này càng đơn giản, đọc sách nhiều vào đi anh trai. Trong rất nhiều sách về y tế đều có nhắc tới biện pháp sơ cứu. Em cũng không nhớ rõ là đọc từ lúc nào, có thể là thấy trên sổ tay y tế mà trước kia trường học phát.”
Tô Đại Trụ ngạc nhiên: “Em gái, em biết nhiều thứ thật đấy.”
Tô Tam Trụ gật đầu: “Đúng vậy, nhìn khù khờ ít nói mà học được nhiều thứ như vậy ngay cả anh cũng không làm được nữa."
Tô Nhị Trụ nói: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đây là em gái của ai. Ở trong thôn anh chính là người bơi giỏi nhất đó."
Lý Xuân Hoa cảm thán nói: “Thảo nào người ta đều nói chó cắn người thì không sủa...”
Vẻ mặt Tô Mạn giống như chết lặng nhìn mẹ mình.
“Khụ khụ, ý của mẹ là, con gái à, con rất bản lĩnh. Đúng rồi, hôm nay con thi sao rồi, không phải nói đi thi ở công xã sao?”
Lý Xuân Hoa vội đánh trống lảng nói sang chuyện khác.
Tô Mạn trả lời: “Chắc chắn đậu một trăm phần trăm.”
Người nhà họ Tô đều có chút không tin, dù sao lúc trước Tô Thu Nguyệt chính là phải học hai năm, mới học được nhiều như vậy, còn là học chính quy ở trường.
Nhưng Tô Mạn nói là mình tự học. Sao cứ cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm.
Chẳng qua trái lại không ai nói mấy lời mất hứng, ngay cả người hay đối nghịch với Tô Mạn nhất là Lâm Tuyết Cúc cũng chưa nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sợ sau khi nói ra, tâm trạng của Tô Mạn không tốt, rồi lại tìm lấy cớ không kể chuyện xưa.
Mấy ngày nay không có ai kể chuyện xưa, bọn họ sắp chán muốn chết rồi.
Làm một thính giả, bọn họ cần món ăn tinh thần tới bù đắp cảm giác thống khổ của đói bụng.
Chuyện cứu người, ở bên Tô Mạn coi như kết thúc, chẳng qua trong đội lúc này lại thảo luận đến khí thế ngất trời.
Ngày thường tuy Tô Mạn cũng rất thích giúp đỡ mọi người, nhưng đều là một ít việc nhỏ nhặt. Mọi người cũng không để ở trong lòng, nhiều lắm lúc được giúp thì nói câu cảm ơn, sau đó cái nhìn đối với riêng cô cũng được đổi mới.
Nhưng lần này lại khác, đây là chuyện lớn liên quan tới mạng người mà.
Thời buổi này người chết không ít, cũng có rất nhiều trẻ em nhiễm bệnh mà chết. Cũng nghe nói có vài nơi còn có người chết đói.
Mọi người cũng không vì thấy nhiều cái chết mà coi thường sinh mệnh, ngược lại càng thêm tôn trọng sinh mệnh.
Trước kia là bất lực, không thể ngăn cản khi một sinh mệnh mất đi. Hiện tại một người thiếu chút nữa là tắt thở lại được mạnh mẽ cứu lại... Dựa theo cách nói của xã hội cũ thì đây là kéo người trở về từ điện Diêm Vương.
Chuyện này liên quan đến một mạng người, vậy cũng không phải là chuyện nhỏ.
Hơn nữa Tô Mạn còn không cần báo đáp, không cần gì cả.
Ở trong lòng các xã viên, hình tượng của cô đột nhiên trở nên vĩ đại. Sau khi mọi người trở về cũng kể chuyện này cho người trong nhà, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy quá trình cứu người, nhưng điều đó cũng không ngăn được họ thêm mắm dặm muối vào câu chuyện được kể.
Dù sao đều là người nghe kể chuyện xưa nhiều lần, cũng học được cách soạn nên một câu chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro