Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố
Trao Thưởng
Hồ Đồ
2024-10-15 00:19:06
Vì thế chuyện Tô Mạn cứu người, bị kể lại so với tình huống thật càng thêm gian nguy thần kỳ.
Ngay cả khi Lý Xuân Hoa và con trai bưng chậu đi múc cơm chiều, thím Quách phụ trách múc cơm còn cố ý múc thêm cho Lý Xuân Hoa nửa muỗng: “Cho cô giáo Tô ăn nhiều một chút.”
Những người khác đối việc này không hề có bất cứ ý kiến gì.
Lý Xuân Hoa bưng chậu, tâm trạng có chút kiêu ngạo tự hào.
Bà từng tuổi này rồi nhưng cho tới tận bây giờ cũng không được hưởng ưu đãi lần nào. Trước kia đều là bà dốc sức chơi xấu lăn lộn để tranh thủ quyền lợi, hiện tại người khác lại chủ động đặt lên tay bà, cảm giác này rất lạ lẫm.
Trên đường trở về, Lý Xuân Hoa cảm thấy hưởng thụ ánh mắt của những người này, sau đó eo lưng thẳng tắp bưng chậu cơm của nhà mình đi về nhà.
Về tới nhà, bà hưng phấn đến mặt mặt đỏ tim đập mà kể lại chuyện này một lần.
Sau đó vẫn luôn cùng người trong nhà nhấn mạnh: “Mẹ còn chưa quậy cái gì, mà họ đã chủ động cho mẹ nhiều hơn nửa muỗng. Kêu mẹ cho Nhị Nha ăn nhiều một chút.”
Giống như là mua hàng với phân nửa giá vậy.
Tuy Tô Mạn cũng không coi trọng nửa muỗng cháo, nhưng đối với chuyện này cũng có chút cảm xúc.
Không nghĩ tới việc cô cứu người, ngoại trừ mẹ của Hắc Bì, những người khác cũng coi trọng như vậy.
Lúc này Tô Mạn còn không biết, không chỉ những người khác coi trọng, mà ngay cả phía ban quản lý đại đội cũng coi trọng.
Thật ra ngày thường chuyện cứu người cũng không ít, nhưng lần này lại khác. Được cứu là một đứa trẻ, người cứu cũng là một thiếu nữ nho nhỏ.
Thiếu nữ nhu nhược nhảy vào trong nước, giải cứu một đứa bé nhỏ yếu đang chết đuối. Lúc đứa bé sắp không qua khỏi lại cứu sống nó lần nữa.
Chuyện này làm các cán bộ trong ban quản lý đại đội cảm thấy đã tìm được việc để tuyên truyền rồi.
Đừng nhìn người ta không phải người sưu tầm tin tức chính thức, nhưng mà ánh mắt bắt trọng điểm này vẫn là cực chuẩn.
Bởi vì mất mùa, các xã viên đều ăn không đủ no, nơi nơi đều là một mảnh tiêu điều. Người đều hữu khí vô lực, nhìn giống cương thi vậy.
Hiện tại nhu cầu cấp bách cần vài chuyện mang năng lượng tích cực để cho mọi người tăng lên sĩ khí. Khiến không khí sinh động một chút. Thuận tiện tuyên truyền hình tượng của đội sản xuất Đại Kiều Loan một chút.
Vì thế khi đồng chí Lý Hỉ Mai, mẹ của đương sự Hắc Bì, cũng chính là vợ của Đại Lượng lòng đầy cảm kích mà kể lại, trong đội quyết định khen thưởng cho đồng chí Tô Mạn một cái giấy khen —— giấy khen anh hùng anh dũng cứu người.
Ngày hôm sau buổi chiều sau khi Tô Mạn kết thúc tiết học, đại đội trưởng Quách đã tới phòng họp tìm Tô Mạn, nói tin tức tốt này cho cô.
“Cũng không cần chuẩn bị cái gì, chỉ cần nói suy nghĩ của cháu khi cứu người, vì sao muốn cứu người, sau khi cứu người có cảm tưởng gì không, đại loại như vậy là được.”
Tô Mạn chỉ muốn nói một câu, cô lười không muốn nói.
Cứu người thì có gì mà nói. Lúc cứu người nếu có nhiều thời gian lo lắng nhiều thứ như vậy, người này khẳng định là cứu không nổi.
Đến nỗi sau khi cứu người, vậy thì càng không có cảm tưởng gì.
Chẳng lẽ sau khi cứu người còn muốn lãng phí thời gian hồi ức lại tình hình cứu người ban nãy, sau đó phát biểu cảm nghĩ về cuộc sống? Cô phải nhàm chán cỡ nào mới làm việc ngu ngốc này.
Nhưng là nghĩ đến đại hội khen thưởng này, ở mức độ nhất định cũng coi như là đánh bóng tên tuổi cho cô. Cho nên chuyện này dù có không thích, cô cũng phải nhận.
Dù sao coi như chính mình đang kể chuyện xưa là được. “Được, cháu nhất định nói đến mọi người đều vừa lòng.”
Buổi tối Tô Mạn về nhà đã cùng người nhà họ Tô nói chuyện này.
Người nhà họ Tô lại ngạc nhiên và vui mừng .
Nhà họ Tô bọn họ thế nhưng còn có thể được khen ngợi!
Một ông lão ngày thường trầm mặc không hé răng như Tô Thiết Sơn vậy mà trong mắt cũng ánh lên sương mù. “Nhà họ Tô chúng ta, thế nhưng còn có thể có lúc quang vinh như vậy. Con gái, con đúng là giúp nhà họ Tô chúng ta hãnh diện.”
Lý Xuân Hoa nói một cách sốt ruột: “Đúng rồi, ngày mai tôi mặc cái gì đây, có cần trang điểm một chút hay không?”
Lâm Tuyết Cúc hỏi: “Mẹ, có phải con cũng cần ăn diện một chút không?”
Trên mặt đám đàn ông của nhà họ Tô đều có chút căng thẳng. Mọi người còn chưa chuẩn bị tốt, ngày mai nên xử sự như thế nào đây?
Giọng nói khe khẽ của con dâu thứ hai Tống Ngọc Hoa hỏi: “Đây, đây không phải là khen ngợi em út sao, vì sao chúng ta cũng cần chuẩn bị?”
“…”
Ngay cả khi Lý Xuân Hoa và con trai bưng chậu đi múc cơm chiều, thím Quách phụ trách múc cơm còn cố ý múc thêm cho Lý Xuân Hoa nửa muỗng: “Cho cô giáo Tô ăn nhiều một chút.”
Những người khác đối việc này không hề có bất cứ ý kiến gì.
Lý Xuân Hoa bưng chậu, tâm trạng có chút kiêu ngạo tự hào.
Bà từng tuổi này rồi nhưng cho tới tận bây giờ cũng không được hưởng ưu đãi lần nào. Trước kia đều là bà dốc sức chơi xấu lăn lộn để tranh thủ quyền lợi, hiện tại người khác lại chủ động đặt lên tay bà, cảm giác này rất lạ lẫm.
Trên đường trở về, Lý Xuân Hoa cảm thấy hưởng thụ ánh mắt của những người này, sau đó eo lưng thẳng tắp bưng chậu cơm của nhà mình đi về nhà.
Về tới nhà, bà hưng phấn đến mặt mặt đỏ tim đập mà kể lại chuyện này một lần.
Sau đó vẫn luôn cùng người trong nhà nhấn mạnh: “Mẹ còn chưa quậy cái gì, mà họ đã chủ động cho mẹ nhiều hơn nửa muỗng. Kêu mẹ cho Nhị Nha ăn nhiều một chút.”
Giống như là mua hàng với phân nửa giá vậy.
Tuy Tô Mạn cũng không coi trọng nửa muỗng cháo, nhưng đối với chuyện này cũng có chút cảm xúc.
Không nghĩ tới việc cô cứu người, ngoại trừ mẹ của Hắc Bì, những người khác cũng coi trọng như vậy.
Lúc này Tô Mạn còn không biết, không chỉ những người khác coi trọng, mà ngay cả phía ban quản lý đại đội cũng coi trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra ngày thường chuyện cứu người cũng không ít, nhưng lần này lại khác. Được cứu là một đứa trẻ, người cứu cũng là một thiếu nữ nho nhỏ.
Thiếu nữ nhu nhược nhảy vào trong nước, giải cứu một đứa bé nhỏ yếu đang chết đuối. Lúc đứa bé sắp không qua khỏi lại cứu sống nó lần nữa.
Chuyện này làm các cán bộ trong ban quản lý đại đội cảm thấy đã tìm được việc để tuyên truyền rồi.
Đừng nhìn người ta không phải người sưu tầm tin tức chính thức, nhưng mà ánh mắt bắt trọng điểm này vẫn là cực chuẩn.
Bởi vì mất mùa, các xã viên đều ăn không đủ no, nơi nơi đều là một mảnh tiêu điều. Người đều hữu khí vô lực, nhìn giống cương thi vậy.
Hiện tại nhu cầu cấp bách cần vài chuyện mang năng lượng tích cực để cho mọi người tăng lên sĩ khí. Khiến không khí sinh động một chút. Thuận tiện tuyên truyền hình tượng của đội sản xuất Đại Kiều Loan một chút.
Vì thế khi đồng chí Lý Hỉ Mai, mẹ của đương sự Hắc Bì, cũng chính là vợ của Đại Lượng lòng đầy cảm kích mà kể lại, trong đội quyết định khen thưởng cho đồng chí Tô Mạn một cái giấy khen —— giấy khen anh hùng anh dũng cứu người.
Ngày hôm sau buổi chiều sau khi Tô Mạn kết thúc tiết học, đại đội trưởng Quách đã tới phòng họp tìm Tô Mạn, nói tin tức tốt này cho cô.
“Cũng không cần chuẩn bị cái gì, chỉ cần nói suy nghĩ của cháu khi cứu người, vì sao muốn cứu người, sau khi cứu người có cảm tưởng gì không, đại loại như vậy là được.”
Tô Mạn chỉ muốn nói một câu, cô lười không muốn nói.
Cứu người thì có gì mà nói. Lúc cứu người nếu có nhiều thời gian lo lắng nhiều thứ như vậy, người này khẳng định là cứu không nổi.
Đến nỗi sau khi cứu người, vậy thì càng không có cảm tưởng gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ sau khi cứu người còn muốn lãng phí thời gian hồi ức lại tình hình cứu người ban nãy, sau đó phát biểu cảm nghĩ về cuộc sống? Cô phải nhàm chán cỡ nào mới làm việc ngu ngốc này.
Nhưng là nghĩ đến đại hội khen thưởng này, ở mức độ nhất định cũng coi như là đánh bóng tên tuổi cho cô. Cho nên chuyện này dù có không thích, cô cũng phải nhận.
Dù sao coi như chính mình đang kể chuyện xưa là được. “Được, cháu nhất định nói đến mọi người đều vừa lòng.”
Buổi tối Tô Mạn về nhà đã cùng người nhà họ Tô nói chuyện này.
Người nhà họ Tô lại ngạc nhiên và vui mừng .
Nhà họ Tô bọn họ thế nhưng còn có thể được khen ngợi!
Một ông lão ngày thường trầm mặc không hé răng như Tô Thiết Sơn vậy mà trong mắt cũng ánh lên sương mù. “Nhà họ Tô chúng ta, thế nhưng còn có thể có lúc quang vinh như vậy. Con gái, con đúng là giúp nhà họ Tô chúng ta hãnh diện.”
Lý Xuân Hoa nói một cách sốt ruột: “Đúng rồi, ngày mai tôi mặc cái gì đây, có cần trang điểm một chút hay không?”
Lâm Tuyết Cúc hỏi: “Mẹ, có phải con cũng cần ăn diện một chút không?”
Trên mặt đám đàn ông của nhà họ Tô đều có chút căng thẳng. Mọi người còn chưa chuẩn bị tốt, ngày mai nên xử sự như thế nào đây?
Giọng nói khe khẽ của con dâu thứ hai Tống Ngọc Hoa hỏi: “Đây, đây không phải là khen ngợi em út sao, vì sao chúng ta cũng cần chuẩn bị?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro