Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố
Diễn Kịch 2
Hồ Đồ
2024-10-15 00:19:06
Bà sinh ra con trai không có triển vọng, hiếm khi con gái có tài, nhưng bây giờ lại bị bà làm chậm trễ, tự dưng trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.
Tô Tam Trụ cũng lắc đầu thở dài: “Em gái, lúc đầu đáng lẽ nên để anh cõng em đi học. Thành tích em tốt như vậy, nói không chừng nhà chúng ta sẽ có người đậu được đại học.”
Lâm Tuyết Cúc cũng nói hùa theo: “Đúng đó, em gái lớn nhà chúng ta trước đây học trung học cũng chưa từng đạt thành tích tốt như vậy.”
Tô Thu Nguyệt: “...”
Đã sửa điểm rồi, vậy mà còn bị cướp mất thanh danh. Nếu cô ta không sửa điểm của mình, há chẳng phải bị người ta đạp ở dưới chân luôn sao?
Tô Thiết Sơn thì hút một hơi thuốc lá, cầm bảng điểm của Tô Mạn rồi thở dài.
Tô Mạn chờ bọn họ biểu lộ cảm xúc xong thì cất bảng điểm và giấy chứng nhận tốt nghiệp đi: “Chuyện này tạm gác qua đi, hối hận cũng vô dụng rồi. Trước mắt con có chuyện cần mọi người trong nhà giúp.”
Lý Xuân Hoa lập tức nói: “Con gái, con nói đi, việc gì trong nhà cũng sẽ giúp con.”
Lâm Tuyết Cúc quay đầu sang một bên, trong lòng cô ta không vui.
Tô Mạn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, mà nhìn sang Tống Ngọc Hoa: “Em cần chị dâu thứ giúp.”
“Chị ư?” Tống Ngọc Hoa kinh ngạc. Bản thân cô ta chẳng có chỗ nào ra hồn cả, có thể giúp được gì cho em gái chứ.
Tô Mạn gật đầu nói: “Chị dâu thứ là thích hợp nhất. Còn có anh hai, hơn nữa còn có mẹ của chúng ta.”
Lý Xuân Hoa và Tô Nhị Trụ nghe vậy đều rất ngạc nhiên, Tô Nhị Trụ nói: “Em gái, có chuyện gì, anh cả và em ba không giúp được sao?” Dù là người một nhà, nhưng thiệt thòi cũng phải cùng chịu mới được chứ.
“Không được, anh chị mới thích hợp nhất.” Tô Mạn nghĩ đóng vai phản diện, nào có ai gây sự qua được đồng chí Lý Xuân Hoa, cùng tính tình nóng nảy như đồng chí Tô Nhị Trụ?
Còn đồng chí Tống Ngọc Hoa, tất nhiên cô ta thích hợp nhất để đóng vai người vợ trẻ bị áp bức.
Mấy người khác nghe không cần giúp, sắc mặt cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Lý Xuân Hoa tò mò nói: “Con gái, mẹ giúp con cũng được, nhưng chị dâu con có thể làm gì được chứ? Cái gì nó cũng không biết làm.”
Tô Mạn nói: “Đại đội trưởng Quách bảo con tổ chức một hoạt động tuyên truyền về việc chăm lo phụ nữ và trẻ em, con định đến đó sẽ tìm người biểu diễn. Mọi người sẽ làm diễn viên, lên sân khấu biểu diễn.”
“Biểu diễn?” Trong lòng Lý Xuân Hoa đột nhiên hưng phấn: “Diễn thế nào?”
“Mọi người đã xem phim rồi, cũng gần giống trong phim. Chúng ta trực tiếp diễn cho người khác xem, nếu chưa hiểu lắm, thì giống như xem kịch vậy, trước đây mẹ từng xem qua rồi đó, chắc là sẽ biết.”
Câu này vừa thốt ra, cả nhà lập tức sững sờ.
Bọn họ sẽ diễn kịch cho người khác xem sao?
Đặc biệt là Lý Xuân Hoa, Tô Nhị Trụ và Tống Ngọc Hoa, những người vừa được xướng tên đều đỏ mặt.
Suy cho cùng, Lý Xuân Hoa là một người đã từng ở trong gánh hát, cũng coi như là có kinh nghiệm. Rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, sau đó vui đến đỏ mặt, hỏi cô: “Nhị Nha à, chúng ta sẽ diễn cái gì?”
Tô Mạn đáp: “Con còn phải viết kịch bản, nhưng mà đến lúc đó chị dâu sẽ diễn mặt đỏ, mẹ và anh hai diễn mặt trắng.”
Lý Xuân Hoa và Tô Nhị Trụ: “...”
Mấy người còn lại cũng chẳng quan tâm mặt đỏ mặt trắng là cái gì, Lâm Tuyết Cúc lập tức hỏi: “Em gái, có cần chị dâu giúp em gì không?”
Tô Mạn nhìn cô ta lắc đầu: “Chắc là không, không thích hợp, không có gì đặc sắc.”
Lâm Tuyết Cúc: “...”
Tô Đại Trụ và Tô Tam Trụ vẫn chưa nói gì, họ thấy Tô Mạn lắc đầu thì ra chiều thất vọng.
Tô Thu Nguyệt đẩy chị dâu cả sang một bên, tự mình xen vào nói: “Em gái, thấy hình tượng này của chị thế nào?”
Tô Mạn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ em vẫn chưa có vai cho chị, em có thể thêm vai, nhưng mà... cần chị phải diễn ra được bản sắc, đã làm những gì, thì đều diễn ra hết, chị thấy sao?” Nếu bản thân Tô Thu Nguyệt đồng ý, cô sẽ rất sẵn lòng cho Tô Thu Nguyệt một vai giáo viên phản diện dạy đám nhóc trong thôn.
“... Thôi vậy, chị chuẩn bị ôn tập, sau này còn thi đại học.”
Thế là ba diễn viên nhà họ Tô đã được chọn xong. Chỉ đợi Tô Mạn viết xong kịch bản, rồi sắp xếp cho bọn họ diễn nữa thôi.
Nhưng ba người này vẫn chưa đủ. Tô Mạn đã chuẩn bị ba chủ đề. Một là chăm sóc cho phụ nữ. Một là chăm sóc trẻ em, cái cuối là chăm sóc người già.
Nhà họ Tô chỉ đủ diễn chủ đề chăm sóc phụ nữ. Ngoài ra còn phải tìm người diễn chủ đề chăm sóc trẻ em và chăm sóc người già nữa.
Vì nghĩ những người này sẽ không biết diễn, cho nên Tô Mạn đang dự định tìm người có thể diễn ra được bản sắc nhân vậy. Trong đội, người như thế không khó tìm.
Tô Tam Trụ cũng lắc đầu thở dài: “Em gái, lúc đầu đáng lẽ nên để anh cõng em đi học. Thành tích em tốt như vậy, nói không chừng nhà chúng ta sẽ có người đậu được đại học.”
Lâm Tuyết Cúc cũng nói hùa theo: “Đúng đó, em gái lớn nhà chúng ta trước đây học trung học cũng chưa từng đạt thành tích tốt như vậy.”
Tô Thu Nguyệt: “...”
Đã sửa điểm rồi, vậy mà còn bị cướp mất thanh danh. Nếu cô ta không sửa điểm của mình, há chẳng phải bị người ta đạp ở dưới chân luôn sao?
Tô Thiết Sơn thì hút một hơi thuốc lá, cầm bảng điểm của Tô Mạn rồi thở dài.
Tô Mạn chờ bọn họ biểu lộ cảm xúc xong thì cất bảng điểm và giấy chứng nhận tốt nghiệp đi: “Chuyện này tạm gác qua đi, hối hận cũng vô dụng rồi. Trước mắt con có chuyện cần mọi người trong nhà giúp.”
Lý Xuân Hoa lập tức nói: “Con gái, con nói đi, việc gì trong nhà cũng sẽ giúp con.”
Lâm Tuyết Cúc quay đầu sang một bên, trong lòng cô ta không vui.
Tô Mạn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, mà nhìn sang Tống Ngọc Hoa: “Em cần chị dâu thứ giúp.”
“Chị ư?” Tống Ngọc Hoa kinh ngạc. Bản thân cô ta chẳng có chỗ nào ra hồn cả, có thể giúp được gì cho em gái chứ.
Tô Mạn gật đầu nói: “Chị dâu thứ là thích hợp nhất. Còn có anh hai, hơn nữa còn có mẹ của chúng ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Xuân Hoa và Tô Nhị Trụ nghe vậy đều rất ngạc nhiên, Tô Nhị Trụ nói: “Em gái, có chuyện gì, anh cả và em ba không giúp được sao?” Dù là người một nhà, nhưng thiệt thòi cũng phải cùng chịu mới được chứ.
“Không được, anh chị mới thích hợp nhất.” Tô Mạn nghĩ đóng vai phản diện, nào có ai gây sự qua được đồng chí Lý Xuân Hoa, cùng tính tình nóng nảy như đồng chí Tô Nhị Trụ?
Còn đồng chí Tống Ngọc Hoa, tất nhiên cô ta thích hợp nhất để đóng vai người vợ trẻ bị áp bức.
Mấy người khác nghe không cần giúp, sắc mặt cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Lý Xuân Hoa tò mò nói: “Con gái, mẹ giúp con cũng được, nhưng chị dâu con có thể làm gì được chứ? Cái gì nó cũng không biết làm.”
Tô Mạn nói: “Đại đội trưởng Quách bảo con tổ chức một hoạt động tuyên truyền về việc chăm lo phụ nữ và trẻ em, con định đến đó sẽ tìm người biểu diễn. Mọi người sẽ làm diễn viên, lên sân khấu biểu diễn.”
“Biểu diễn?” Trong lòng Lý Xuân Hoa đột nhiên hưng phấn: “Diễn thế nào?”
“Mọi người đã xem phim rồi, cũng gần giống trong phim. Chúng ta trực tiếp diễn cho người khác xem, nếu chưa hiểu lắm, thì giống như xem kịch vậy, trước đây mẹ từng xem qua rồi đó, chắc là sẽ biết.”
Câu này vừa thốt ra, cả nhà lập tức sững sờ.
Bọn họ sẽ diễn kịch cho người khác xem sao?
Đặc biệt là Lý Xuân Hoa, Tô Nhị Trụ và Tống Ngọc Hoa, những người vừa được xướng tên đều đỏ mặt.
Suy cho cùng, Lý Xuân Hoa là một người đã từng ở trong gánh hát, cũng coi như là có kinh nghiệm. Rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, sau đó vui đến đỏ mặt, hỏi cô: “Nhị Nha à, chúng ta sẽ diễn cái gì?”
Tô Mạn đáp: “Con còn phải viết kịch bản, nhưng mà đến lúc đó chị dâu sẽ diễn mặt đỏ, mẹ và anh hai diễn mặt trắng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Xuân Hoa và Tô Nhị Trụ: “...”
Mấy người còn lại cũng chẳng quan tâm mặt đỏ mặt trắng là cái gì, Lâm Tuyết Cúc lập tức hỏi: “Em gái, có cần chị dâu giúp em gì không?”
Tô Mạn nhìn cô ta lắc đầu: “Chắc là không, không thích hợp, không có gì đặc sắc.”
Lâm Tuyết Cúc: “...”
Tô Đại Trụ và Tô Tam Trụ vẫn chưa nói gì, họ thấy Tô Mạn lắc đầu thì ra chiều thất vọng.
Tô Thu Nguyệt đẩy chị dâu cả sang một bên, tự mình xen vào nói: “Em gái, thấy hình tượng này của chị thế nào?”
Tô Mạn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ em vẫn chưa có vai cho chị, em có thể thêm vai, nhưng mà... cần chị phải diễn ra được bản sắc, đã làm những gì, thì đều diễn ra hết, chị thấy sao?” Nếu bản thân Tô Thu Nguyệt đồng ý, cô sẽ rất sẵn lòng cho Tô Thu Nguyệt một vai giáo viên phản diện dạy đám nhóc trong thôn.
“... Thôi vậy, chị chuẩn bị ôn tập, sau này còn thi đại học.”
Thế là ba diễn viên nhà họ Tô đã được chọn xong. Chỉ đợi Tô Mạn viết xong kịch bản, rồi sắp xếp cho bọn họ diễn nữa thôi.
Nhưng ba người này vẫn chưa đủ. Tô Mạn đã chuẩn bị ba chủ đề. Một là chăm sóc cho phụ nữ. Một là chăm sóc trẻ em, cái cuối là chăm sóc người già.
Nhà họ Tô chỉ đủ diễn chủ đề chăm sóc phụ nữ. Ngoài ra còn phải tìm người diễn chủ đề chăm sóc trẻ em và chăm sóc người già nữa.
Vì nghĩ những người này sẽ không biết diễn, cho nên Tô Mạn đang dự định tìm người có thể diễn ra được bản sắc nhân vậy. Trong đội, người như thế không khó tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro