Trở Lại Thập Niên 80: Làm Giàu
Chương 29
Nhất Oản Xoa Thiêu
2024-09-13 01:16:59
Ni Ni lắp bắp, nhưng vẫn cứng miệng.
Cậu bé thấy cô bé thế nào cũng không chịu nhận, có chút xấu hổ, luôn cảm thấy mất mặt trước những đứa bạn khác.
Quay đầu nhìn thấy thiếu niên ngây ngốc đứng dựa vào góc tường cười ngây ngô với chúng, mắt sáng lên, lập tức vẫy tay gọi thiếu niên:
"Đại ngốc, cậu lại đây!"
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nghe vậy, lập tức cười ngây ngô chạy đến trước mặt cậu bé, chớp mắt ngây ngốc:
"Tiểu Hổ gọi tôi à."
"Tiểu Hổ cái gì, mày phải gọi tao là Hổ ca!"
Tiểu Hổ không hài lòng dậm chân.
"Dạ, Hổ ca."
Thiếu niên ngây ngốc gật đầu, ngoan ngoãn sửa lời.
Hổ ca hài lòng, dùng ánh mắt kén chọn đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới mấy lần. Những đứa bạn đứng sau cậu ta cũng bắt chước, khoanh tay trước ngực, nhíu mày nháy mắt.
"Cậu cũng muốn chơi với bọn tao à?"
Hổ ca hỏi thiếu niên.
Thiếu niên liên tục gật đầu, cười ngây ngô gãi gãi gáy:
"Hổ ca, em khỏe lắm, em còn biết trèo cây."
Dừng một chút, cậu ta chậm rãi làm động tác móc đồ vật, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
"Em còn biết móc trứng chim."
Móc trứng chim ư?!
Mắt bọn trẻ sáng lên, nếu có Đại ngốc ở đây, chẳng phải chúng có thể ăn trứng chim nướng sao?
Nghĩ đến mùi thơm của trứng chim nướng, bọn trẻ không kìm được mà nuốt nước bọt.
"Thế, thế cũng được."
Tiểu Hổ khuất phục trước trứng chim:
"Nhưng mày phải nộp lễ gia nhập!"
"Lễ gì?"
Đại ngốc ngây ngốc gãi đầu, không hiểu Tiểu Hổ nói gì.
Không chỉ Đại ngốc không hiểu, những đứa trẻ chơi cùng cậu ta cũng không hiểu, quay đầu nhìn nhau rồi lắc đầu.
Tiểu Hổ đắc ý:
"Các người không biết à, chẳng lẽ còn chưa từng nghe đến câu chuyện về hảo hán Lương Sơn sao? Lễ gia nhập chính là... chính là..."
Tiểu Hổ ấp úng, nhíu mày nói không rõ.
Ni Ni nhăn mũi nói:
"Tức là cậu phải làm gì đó, coi như là điều kiện để chơi cùng."
"Đúng! Chính là ý đó!"
Tiểu Hổ lập tức gật đầu sau lại trừng mắt nhìn Ni Ni:
"Lời tao vừa định nói, giành lời tao làm gì."
Ni Ni trợn mắt.
"Vậy... cần điều kiện gì?"
Đại ngốc suy nghĩ một lúc, vẻ mặt khó xử:
"Bây giờ chưa có trứng chim."
"Trứng chim để sau giải qyết, bây giờ có điều kiện khác thay thế."
Tiểu Hổ cười gian xảo.
Không hiểu sao, Ni Ni nhìn Tiểu Hổ cười xấu xa, đột nhiên cảnh giác, ôm chặt túi áo lặng lẽ dịch sang một bên hai bước.
Giây tiếp theo Tiểu Hổ chỉ về phía cô bé, lớn tiếng nói:
"Mày đánh nó đi! Đánh ngã nó thì bọn tao cho mày chơi cùng!"
Ni Ni lập tức muốn xông ra, nhưng bị những đứa trẻ khác chặn đường.
Giữ chặt cô bé không cho đi.
Tiểu Hổ thấy vậy, chỉ vào Tô Ni Ni nhảy cẫng lên:
"Nhanh lên nhanh lên, nhanh đi đánh ngã nó đi!"
Cậu bé thấy cô bé thế nào cũng không chịu nhận, có chút xấu hổ, luôn cảm thấy mất mặt trước những đứa bạn khác.
Quay đầu nhìn thấy thiếu niên ngây ngốc đứng dựa vào góc tường cười ngây ngô với chúng, mắt sáng lên, lập tức vẫy tay gọi thiếu niên:
"Đại ngốc, cậu lại đây!"
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nghe vậy, lập tức cười ngây ngô chạy đến trước mặt cậu bé, chớp mắt ngây ngốc:
"Tiểu Hổ gọi tôi à."
"Tiểu Hổ cái gì, mày phải gọi tao là Hổ ca!"
Tiểu Hổ không hài lòng dậm chân.
"Dạ, Hổ ca."
Thiếu niên ngây ngốc gật đầu, ngoan ngoãn sửa lời.
Hổ ca hài lòng, dùng ánh mắt kén chọn đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới mấy lần. Những đứa bạn đứng sau cậu ta cũng bắt chước, khoanh tay trước ngực, nhíu mày nháy mắt.
"Cậu cũng muốn chơi với bọn tao à?"
Hổ ca hỏi thiếu niên.
Thiếu niên liên tục gật đầu, cười ngây ngô gãi gãi gáy:
"Hổ ca, em khỏe lắm, em còn biết trèo cây."
Dừng một chút, cậu ta chậm rãi làm động tác móc đồ vật, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em còn biết móc trứng chim."
Móc trứng chim ư?!
Mắt bọn trẻ sáng lên, nếu có Đại ngốc ở đây, chẳng phải chúng có thể ăn trứng chim nướng sao?
Nghĩ đến mùi thơm của trứng chim nướng, bọn trẻ không kìm được mà nuốt nước bọt.
"Thế, thế cũng được."
Tiểu Hổ khuất phục trước trứng chim:
"Nhưng mày phải nộp lễ gia nhập!"
"Lễ gì?"
Đại ngốc ngây ngốc gãi đầu, không hiểu Tiểu Hổ nói gì.
Không chỉ Đại ngốc không hiểu, những đứa trẻ chơi cùng cậu ta cũng không hiểu, quay đầu nhìn nhau rồi lắc đầu.
Tiểu Hổ đắc ý:
"Các người không biết à, chẳng lẽ còn chưa từng nghe đến câu chuyện về hảo hán Lương Sơn sao? Lễ gia nhập chính là... chính là..."
Tiểu Hổ ấp úng, nhíu mày nói không rõ.
Ni Ni nhăn mũi nói:
"Tức là cậu phải làm gì đó, coi như là điều kiện để chơi cùng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng! Chính là ý đó!"
Tiểu Hổ lập tức gật đầu sau lại trừng mắt nhìn Ni Ni:
"Lời tao vừa định nói, giành lời tao làm gì."
Ni Ni trợn mắt.
"Vậy... cần điều kiện gì?"
Đại ngốc suy nghĩ một lúc, vẻ mặt khó xử:
"Bây giờ chưa có trứng chim."
"Trứng chim để sau giải qyết, bây giờ có điều kiện khác thay thế."
Tiểu Hổ cười gian xảo.
Không hiểu sao, Ni Ni nhìn Tiểu Hổ cười xấu xa, đột nhiên cảnh giác, ôm chặt túi áo lặng lẽ dịch sang một bên hai bước.
Giây tiếp theo Tiểu Hổ chỉ về phía cô bé, lớn tiếng nói:
"Mày đánh nó đi! Đánh ngã nó thì bọn tao cho mày chơi cùng!"
Ni Ni lập tức muốn xông ra, nhưng bị những đứa trẻ khác chặn đường.
Giữ chặt cô bé không cho đi.
Tiểu Hổ thấy vậy, chỉ vào Tô Ni Ni nhảy cẫng lên:
"Nhanh lên nhanh lên, nhanh đi đánh ngã nó đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro