Trở Lại Thập Niên 80: Làm Giàu
Chương 30
Nhất Oản Xoa Thiêu
2024-09-13 01:16:59
"Các cậu dám!"
Ni Ni nhỏ hơn những đứa trẻ này bốn năm tuổi, lại nhỏ nhắn, đã cố gắng hết sức nhảy lên nhảy xuống, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không thoát ra được.
Cô bé tức giận quay đầu định cắn đứa trẻ hư đốn đang túm mình.
Đứa trẻ phấn khích hét lên, đẩy Ni Ni, vô tình khiến cô bé ngã ngồi bệt xuống đất, ngồi ngay gốc tường.
Không đợi Ni Ni bò dậy, đứa trẻ vội vàng đưa tay ấn chặt vai và chân Ni Ni, không cho cô bé vùng vẫy.
Một bên quay đầu hét lớn với Đại ngốc:
"Nhanh đến đây nhanh đến đây!"
Như thể đang làm một việc gì đó thú vị lắm.
Ni Ni tức điên lên, hét lớn:
"Thả tôi ra!"
Tiểu Hổ thấy Đại ngốc mãi không nhúc nhích, chạy đến đá vào đầu gối cậu ta một cái, đá khiến Đại ngốc đau đớn, tủi thân ôm đầu gối. Chớp mắt nhìn đứa trẻ nhỏ hơn mình một nửa.
"Mày mau qua đánh nó đi!"
Tiểu Hổ trừng mắt nhìn Đại ngốc.
Đại ngốc nhìn Ni Ni, lại nhìn Tiểu Hổ, không nói gì tủi thân lắc đầu:
"Mẹ không cho đánh nhau, với lại Ni Ni còn nhỏ. Trẻ con lớn không đánh trẻ con nhỏ."
"Mày không đánh thì bọn tao không chơi với mày!"
Tiểu Hổ hét lớn với Đại ngốc, đe dọa cậu ta.
——"Thế thì mình chơi với cậu được không."
Giọng nói từ phía sau truyền đến, dọa Tiểu Hổ "hú" một tiếng rụt cổ lại, mắt mở to kinh hãi.
Ni Ni như thấy cứu tinh, hét lớn về phía sau:
"Cô!"
Vừa hét xong, Ni Ni vẫn luôn kiên cường không khóc, đột nhiên tủi thân mếu máo, mũi hít hít, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên hốc mắt.
Tô Y Y thấy vậy, trực tiếp đẩy Tiểu Hổ về phía thiếu niên, từ dưới cằm cậu ta ra hiệu:
"Giúp chị giữ đứa trẻ hư này lại."
"... Dạ."
Đại ngốc ngây ngốc làm theo, dẫn Tô Y Y đi về phía Ni Ni.
Vài đứa trẻ đang giữ Ni Ni thấy vậy, không khỏi rụt rè.
Tô Y Y sắc mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt sâu thẳm, bọn trẻ đều sợ hết hồn, thậm chí còn không dám chạy.
Đợi ánh mắt Tô Y Y quét đến, vội vàng rụt cổ buông tay.
Ngây ngốc đứng ở đó.
"Cô!"
Ni Ni bò dậy, mếu máo nhào vào lòng Tô Y Y, nước mắt không ngừng rơi xuống, đáng thương vô cùng.
Tô Y Y nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô bé, vừa lau nước mắt trên mặt cô bé vừa nói:
"Đừng khóc nữa."
Ni Ni nức nở gật đầu.
Tô Y Y lúc này mới nhìn mấy đứa trẻ kia, ánh mắt lướt qua rồi nhếch cằm:
"Đứng thành một hàng mau!"
Những đứa trẻ cũng không nói nên lời, đặc biệt sợ Tô Y Y lúc này. Từng đứa một như những chú chim cút nhỏ, ngoan ngoãn đứng thành một hàng dọc theo bức tường.
Chỉ có Tiểu Hổ vẫn đang giãy giụa nhưng cái thân hình nhỏ bé như cây giá đỗ của cậu ta làm sao là đối thủ của Đại ngốc.
Hoàn toàn là giãy giụa vô ích.
Đợi Tô Y Y quay đầu nhìn lại, Tiểu Hổ giật mình, như thể bị nhấn nút tạm dừng, lập tức đứng im không nhúc nhích.
"Cậu là Hổ ca đúng không?"
Ni Ni nhỏ hơn những đứa trẻ này bốn năm tuổi, lại nhỏ nhắn, đã cố gắng hết sức nhảy lên nhảy xuống, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không thoát ra được.
Cô bé tức giận quay đầu định cắn đứa trẻ hư đốn đang túm mình.
Đứa trẻ phấn khích hét lên, đẩy Ni Ni, vô tình khiến cô bé ngã ngồi bệt xuống đất, ngồi ngay gốc tường.
Không đợi Ni Ni bò dậy, đứa trẻ vội vàng đưa tay ấn chặt vai và chân Ni Ni, không cho cô bé vùng vẫy.
Một bên quay đầu hét lớn với Đại ngốc:
"Nhanh đến đây nhanh đến đây!"
Như thể đang làm một việc gì đó thú vị lắm.
Ni Ni tức điên lên, hét lớn:
"Thả tôi ra!"
Tiểu Hổ thấy Đại ngốc mãi không nhúc nhích, chạy đến đá vào đầu gối cậu ta một cái, đá khiến Đại ngốc đau đớn, tủi thân ôm đầu gối. Chớp mắt nhìn đứa trẻ nhỏ hơn mình một nửa.
"Mày mau qua đánh nó đi!"
Tiểu Hổ trừng mắt nhìn Đại ngốc.
Đại ngốc nhìn Ni Ni, lại nhìn Tiểu Hổ, không nói gì tủi thân lắc đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ không cho đánh nhau, với lại Ni Ni còn nhỏ. Trẻ con lớn không đánh trẻ con nhỏ."
"Mày không đánh thì bọn tao không chơi với mày!"
Tiểu Hổ hét lớn với Đại ngốc, đe dọa cậu ta.
——"Thế thì mình chơi với cậu được không."
Giọng nói từ phía sau truyền đến, dọa Tiểu Hổ "hú" một tiếng rụt cổ lại, mắt mở to kinh hãi.
Ni Ni như thấy cứu tinh, hét lớn về phía sau:
"Cô!"
Vừa hét xong, Ni Ni vẫn luôn kiên cường không khóc, đột nhiên tủi thân mếu máo, mũi hít hít, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên hốc mắt.
Tô Y Y thấy vậy, trực tiếp đẩy Tiểu Hổ về phía thiếu niên, từ dưới cằm cậu ta ra hiệu:
"Giúp chị giữ đứa trẻ hư này lại."
"... Dạ."
Đại ngốc ngây ngốc làm theo, dẫn Tô Y Y đi về phía Ni Ni.
Vài đứa trẻ đang giữ Ni Ni thấy vậy, không khỏi rụt rè.
Tô Y Y sắc mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt sâu thẳm, bọn trẻ đều sợ hết hồn, thậm chí còn không dám chạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi ánh mắt Tô Y Y quét đến, vội vàng rụt cổ buông tay.
Ngây ngốc đứng ở đó.
"Cô!"
Ni Ni bò dậy, mếu máo nhào vào lòng Tô Y Y, nước mắt không ngừng rơi xuống, đáng thương vô cùng.
Tô Y Y nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô bé, vừa lau nước mắt trên mặt cô bé vừa nói:
"Đừng khóc nữa."
Ni Ni nức nở gật đầu.
Tô Y Y lúc này mới nhìn mấy đứa trẻ kia, ánh mắt lướt qua rồi nhếch cằm:
"Đứng thành một hàng mau!"
Những đứa trẻ cũng không nói nên lời, đặc biệt sợ Tô Y Y lúc này. Từng đứa một như những chú chim cút nhỏ, ngoan ngoãn đứng thành một hàng dọc theo bức tường.
Chỉ có Tiểu Hổ vẫn đang giãy giụa nhưng cái thân hình nhỏ bé như cây giá đỗ của cậu ta làm sao là đối thủ của Đại ngốc.
Hoàn toàn là giãy giụa vô ích.
Đợi Tô Y Y quay đầu nhìn lại, Tiểu Hổ giật mình, như thể bị nhấn nút tạm dừng, lập tức đứng im không nhúc nhích.
"Cậu là Hổ ca đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro