Trở Lại Trước Khi Lão Công Tự Cung
Chương 1
Mộ Lan Chu
2024-06-26 04:58:31
Đầu hạ.
Hoa nở khắp chốn, liễu bay phất phơ khắp nơi, cả bầu trời rợp bóng nắng không đâu không có cả.
Bắc thành Thuận Thiên phủ Đại Minh, phường Nhật Trung, phố Tây Tà, ngõ Điềm Thủy, một tòa nhà dân ở cuối ngõ.
Gần ngõ Điềm Thủy là tòa nhà nhỏ hai tầng gạch gỗ, phía sau có một tiểu viện.
Trần lão bản dẫn theo một nữ khách đến xem căn nhà này.
Tổ tiên Trần gia lăn lộn trong ngành môi giới, làm người trung gian trong phòng ốc đã mấy đời, người bên ngoài đều gọi hắn là Trần lão bản, tên thật hiếm có người biết.
Căn nhà này đã ở trong tay hắn gần nửa năm, nếu như còn không cho thuê được, chủ nhà chắc chắn sẽ đổi người quản lý, mất đi một phần cơm.
Thành bại đều quyết định ở lần này.
Trần lão bản ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái, muốn sử dụng lời hay ý đẹp khua môi múa mép để thuyết phục khách thuê.
Trong lúc hắn mở miệng, một cọng liễu chui vào lỗ mũi trái của Trần lão bản, hắn vội vàng dùng ống tay áo che mặt, hắt xì một cái.
Nữ khách hình như thích sạch sẽ, nghe được tiếng hắt xì lập tức lui về phía sau ba bước, còn cầm một chiếc khăn tay che khuất miệng mũi, nhíu mày, vốn hai người mới vừa mới vào cửa, nữ khách vừa lùi đã chạm đến ngưỡng cửa.
Xong rồi, xong rồi!
Xuất sư chưa thắng đã chết trước!
Trần lão bản trong lòng hô to không tốt, vội vàng khom lưng thở dài nói: "Trần mỗ thất lễ, thật sự xin lỗi.”
“Không sao." Nữ khách ngoài miệng nói như vậy, vẫn tiếp tục dùng khăn che miệng mũi, giọng nói có chút ấp úng: “Dẫn ta đi xem nhà đi.”
Trần lão bản giới thiệu một lượt xung quanh: "...... Giường, tủ quần áo, bàn cơm, băng ghế, các loại đồ dùng trong nhà đều có sẵn, phu nhân nhìn xem, đều là gỗ tốt làm. Phu nhân mang theo hành lễ đến, đêm nay có thể ở......”
Nữ khách thoạt nhìn chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, trên mặt vẫn còn nét ngây ngô, nhưng nàng chải đầu phụ nhân, trên búi tóc còn dùng vải lụa trắng bọc thành một cái búi tóc hiếu, vừa nhìn chính là một tiểu quả phụ còn chưa mãn tang.
Cho nên Trần lão bản gọi nàng là phu nhân.
Hoa nở khắp chốn, liễu bay phất phơ khắp nơi, cả bầu trời rợp bóng nắng không đâu không có cả.
Bắc thành Thuận Thiên phủ Đại Minh, phường Nhật Trung, phố Tây Tà, ngõ Điềm Thủy, một tòa nhà dân ở cuối ngõ.
Gần ngõ Điềm Thủy là tòa nhà nhỏ hai tầng gạch gỗ, phía sau có một tiểu viện.
Trần lão bản dẫn theo một nữ khách đến xem căn nhà này.
Tổ tiên Trần gia lăn lộn trong ngành môi giới, làm người trung gian trong phòng ốc đã mấy đời, người bên ngoài đều gọi hắn là Trần lão bản, tên thật hiếm có người biết.
Căn nhà này đã ở trong tay hắn gần nửa năm, nếu như còn không cho thuê được, chủ nhà chắc chắn sẽ đổi người quản lý, mất đi một phần cơm.
Thành bại đều quyết định ở lần này.
Trần lão bản ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái, muốn sử dụng lời hay ý đẹp khua môi múa mép để thuyết phục khách thuê.
Trong lúc hắn mở miệng, một cọng liễu chui vào lỗ mũi trái của Trần lão bản, hắn vội vàng dùng ống tay áo che mặt, hắt xì một cái.
Nữ khách hình như thích sạch sẽ, nghe được tiếng hắt xì lập tức lui về phía sau ba bước, còn cầm một chiếc khăn tay che khuất miệng mũi, nhíu mày, vốn hai người mới vừa mới vào cửa, nữ khách vừa lùi đã chạm đến ngưỡng cửa.
Xong rồi, xong rồi!
Xuất sư chưa thắng đã chết trước!
Trần lão bản trong lòng hô to không tốt, vội vàng khom lưng thở dài nói: "Trần mỗ thất lễ, thật sự xin lỗi.”
“Không sao." Nữ khách ngoài miệng nói như vậy, vẫn tiếp tục dùng khăn che miệng mũi, giọng nói có chút ấp úng: “Dẫn ta đi xem nhà đi.”
Trần lão bản giới thiệu một lượt xung quanh: "...... Giường, tủ quần áo, bàn cơm, băng ghế, các loại đồ dùng trong nhà đều có sẵn, phu nhân nhìn xem, đều là gỗ tốt làm. Phu nhân mang theo hành lễ đến, đêm nay có thể ở......”
Nữ khách thoạt nhìn chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, trên mặt vẫn còn nét ngây ngô, nhưng nàng chải đầu phụ nhân, trên búi tóc còn dùng vải lụa trắng bọc thành một cái búi tóc hiếu, vừa nhìn chính là một tiểu quả phụ còn chưa mãn tang.
Cho nên Trần lão bản gọi nàng là phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro