Trở Lại Trước Khi Lão Công Tự Cung
Chương 4
Mộ Lan Chu
2024-06-26 04:58:31
Trần lão bản vừa hưng phấn vừa hối hận: Tiểu quả phụ này rõ ràng là nóng lòng tìm chỗ ở, nếu không sẽ không mang theo một khoản tiền lớn như vậy, còn chưa cò kè mặc cả, có lẽ dù hét giá bảy mươi lượng thì vẫn đồng ý thôi.
Thế nhưng ván đã đóng thuyền, Trần lão bản hối hận cũng không còn kịp rồi, hắn mở hộp bút ra, lấy ra một cây bút, dùng đầu lưỡi liếm nhuận ngòi bút, hai người ký biên lai, lúc ký tên, tiểu quả phụ viết xuống tên: "Ngụy Thái Vi".
Căn nhà nóng bỏng này cuối cùng cũng được cho thuê.
Trần lão bản kiếm được tiền, tâm tình rất tốt, vuốt mông ngựa cho tiểu quả phụ, rung đùi đắc ý đọc: "Thải Vi Thải Vi, Vi Diệc Tác Chỉ. Nhật quy nhật quy, tuế diệc mạc chỉ", đây là một bài thơ nổi tiếng trong kinh, Nguỵ đại phu có tên thật đẹp.”
Ngụy Thái Vi cười cười, cầm lấy chìa khóa trên bàn: “Lão bản đừng chê cười, ta có chút chuyện cần nhờ. Ta vừa đến đây lạ nước lạ cái, phiền Trần lão bản hỗ trợ mướn một chiếc xe đưa hành lý của ta tại khách điếm phố Tam Thông đến đây.”
Ngụy Thải Vi nhìn chung quanh căn nhà này, quyết định an cư ở chỗ này.
Trần lão bản thấy nàng ra tay hào phóng, tuổi còn nhỏ đã dám tự lập môn hộ mở y quán, chắc là một nữ y có bản lĩnh thật sự, tương lai có thể làm ăn lâu dài, liền vỗ vỗ ngực nói: “Chuyện nhỏ cỡ này, cứ để ta lo, trong tiệm ta có một chiếc xe la, giúp Ngụy đại phu vận chuyển hành lý tới đây,không lấy tiền.”
Trần lão bản vội vàng đánh xe đến khách điếm Tam Thông, Ngụy Thải Vi đã chờ ở cửa bên lớn đường cái, hai tay nàng cầm một cái vải đỏ bọc một vật dài, bên người chất đống ba cái rương lớn.
Trần lão bản và tiểu nhị đem rương chuyển đến trên xe ngựa, Ngụy Thải Vi vẫn luôn cầm khối vải đỏ kia, xem ra đây là kiện hành lý mà nàng quý trọng nhất.
Đến nhà mới ở ngõ Điềm Thủy, Ngụy Thải Vi mở tấm vải đỏ, đem linh bài bên trong đặt ở trên hương án, còn lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau chùi linh bài.
Thế nhưng ván đã đóng thuyền, Trần lão bản hối hận cũng không còn kịp rồi, hắn mở hộp bút ra, lấy ra một cây bút, dùng đầu lưỡi liếm nhuận ngòi bút, hai người ký biên lai, lúc ký tên, tiểu quả phụ viết xuống tên: "Ngụy Thái Vi".
Căn nhà nóng bỏng này cuối cùng cũng được cho thuê.
Trần lão bản kiếm được tiền, tâm tình rất tốt, vuốt mông ngựa cho tiểu quả phụ, rung đùi đắc ý đọc: "Thải Vi Thải Vi, Vi Diệc Tác Chỉ. Nhật quy nhật quy, tuế diệc mạc chỉ", đây là một bài thơ nổi tiếng trong kinh, Nguỵ đại phu có tên thật đẹp.”
Ngụy Thái Vi cười cười, cầm lấy chìa khóa trên bàn: “Lão bản đừng chê cười, ta có chút chuyện cần nhờ. Ta vừa đến đây lạ nước lạ cái, phiền Trần lão bản hỗ trợ mướn một chiếc xe đưa hành lý của ta tại khách điếm phố Tam Thông đến đây.”
Ngụy Thải Vi nhìn chung quanh căn nhà này, quyết định an cư ở chỗ này.
Trần lão bản thấy nàng ra tay hào phóng, tuổi còn nhỏ đã dám tự lập môn hộ mở y quán, chắc là một nữ y có bản lĩnh thật sự, tương lai có thể làm ăn lâu dài, liền vỗ vỗ ngực nói: “Chuyện nhỏ cỡ này, cứ để ta lo, trong tiệm ta có một chiếc xe la, giúp Ngụy đại phu vận chuyển hành lý tới đây,không lấy tiền.”
Trần lão bản vội vàng đánh xe đến khách điếm Tam Thông, Ngụy Thải Vi đã chờ ở cửa bên lớn đường cái, hai tay nàng cầm một cái vải đỏ bọc một vật dài, bên người chất đống ba cái rương lớn.
Trần lão bản và tiểu nhị đem rương chuyển đến trên xe ngựa, Ngụy Thải Vi vẫn luôn cầm khối vải đỏ kia, xem ra đây là kiện hành lý mà nàng quý trọng nhất.
Đến nhà mới ở ngõ Điềm Thủy, Ngụy Thải Vi mở tấm vải đỏ, đem linh bài bên trong đặt ở trên hương án, còn lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau chùi linh bài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro