Dì Lan dì đâu rồi?
Hướng Dương Trong Mưa
2024-07-03 13:55:05
Sau đó cô đi đến giật lấy tóc đứa em gái xinh đẹp này của mình. Lạnh lùng nhìn vào cô ta, cô ta bị giật tóc thì đau đớn hét lên.
- Aaa.
- Giải thích chuyện cô ngủ với chồng tôi trên giường của chúng tôi à?
Lúc này cô ta cũng không thèm diễn nữa. Cô ta như bà điên trợn mắt dữ tợn nhìn thẳng vào cô mà gào:
- Tất cả là tại chị, chị xứng đáng bị như thế... ha ha con trai chết rồi, chồng cũng ngoại tình rồi, có phải bây giờ chị đau đớn lắm đúng không? Ha ha...
- Mày...
Cô tát cho cô ta một cái thật mạnh khiến cô ta ngã nhào xuống giường. Đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
- Im miệng, mày có tư cách gì mà nhắc đến con trai tao.
- Không có tư cách?
Cô ta đột nhiên phá lên cười ha hả, miệng đầy máu tươi nhìn cô giễu cợt.
- Thứ con hoang thì cần tư cách gì ở đây?
- Mày nói cái gì?
- À tôi quên, chắc chị vẫn chưa biết người đêm đó ngủ với chị không phải anh Hoàng mà là Đình Duy cơ. Chị đúng là đồ ngu.
Cô lập tức nhìn về phía Hoàng, hắn ta quay mặt sang một bên, hắn không nói một lời.
- Anh cũng biết chuyện này?
Cô hỏi hắn nhưng hắn một lời giải thích cũng không cho cô.
Nước mắt cô không ngừng tuông rơi trên khóe mắt, giờ phút này cô cảm thấy thật bất lực, trái tim như bị hàng vạn con kiến xỏ ngang qua chi chít chi chít gặm nhấm, từng mãnh vụn vừa rơi rớt trong lòng. Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân thảm hại như lúc này, chưa bao giờ đau đớn như thế, không còn gì nữa rồi...
- Tại sao vậy? Tôi không tốt với các người sao? Chồng mày không tốt với mày sao? An An nó vô tội cơ mà?
- Anh Duy tốt với tôi là vì nghĩ người đêm đó là tôi, chị cũng chọn kết hôn với anh Hoàng nên anh ta mới cưới tôi thôi. - Đột nhiên cô ta hét lên vô cùng câm hận.
- Suốt ngày cứ bận việc thật ra trong lòng chỉ nghĩ đến chị. Tôi chỉ là lấy lại những gì chị nợ tôi mà thôi.
Thật nực cười cô nợ cô ta sao? Rõ ràng từ đầu bọn họ đã lên sẵn kế hoạch bây giờ lại đổ hết lên đầu cô. An An có tội gì với họ, thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế sao lại làm hại nó.
Càng nghĩ cô càng oán hận. Cuộc đời của cô nếu người khác làm cô bị thương thì hắn cũng đừng mong lành lặn. Cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Cô cầm lấy con dao dưới đất nhào đến toang rạch một đường dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Sự việc chớp nhoáng làm cô ta sợ hãi ôm lấy má kêu lên thảm thiết.
- Đủ rồi.
Lúc này, Hoàng cũng sợ hãi, hắn ta chạy đến cố giật lấy con dao thì bị cô cứa một nhác vào tay. Quá bất ngờ làm gã ta giật mình, do trở tay không kịp gã liền đẩy cô bổ nhào vào góc tường, đầu bị va đập mạnh cũng khiến cô ngất đi.
Trước khi mất đi ý thức cô nghe được Hoàng hốt hoảng chạy đến đỡ lấy cô, hắn định gọi xe cứu thương nhưng bị “em gái tốt” của cô cản lại. Cô ta giật lấy điện thoại mà quát lên:
- Anh bị điên à, chị ta biết hết mọi thứ mà anh còn định cứu chị ta? Anh muốn ngồi tù đúng không?
- Nhưng mà cô ấy...
- Hay là anh đã yêu chị ta rồi, anh đừng quên kế hoạch của chúng ta, đừng có mà làm chuyện vớ vẫn.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng dần buông bỏ, lạnh dần... lạnh dần... Cô đang chờ điều gì vậy, chờ hắn hồi tâm chuyển ý với cô? Chờ hắn cho cô chút thương hại cuối cùng sao? Đúng là hết thuốc chữa. Kết hôn mười lăm năm, tình chẳng có nghĩa cũng không còn. Cô mỉm cười chua chát buông thõng hay tay, mặt sàn lạnh lẽo càng làm cho người ta thêm uất hận. Giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn dài xuống má. Cô không cam lòng, nếu có thể bắt đầu lại cô chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải trả một cái giá gấp ngàn lần...
...
- Ý Chi... Ý Chi...
Cô giật mình tỉnh giấc, cảm thấy đầu có chút đau, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt Chi không thể tin vào mắt mình.
“ Chuyện gì vậy? Đây... đây không phải nhà của ba sao?”
Nhìn xung quanh một lượt không phải cô đã chết rồi sao, Chi vội cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh thì hoảng hốt mắt mở to. Năm 2024? Cô quay lại mười chín năm trước? Chuyện này... sao có thể...
- Con làm sao vậy? Nếu con mệt thì lên phòng nghỉ một chút đi. Dì pha cho con ly sữa nhé. - Dì Lan thấy cô gục trên bàn thì vô cùng lo lắng.
Nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt Chi vỡ òa. Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội làm lại cô nhất định phải trân trọng cơ hội lần này. Chi bậc khóc.
- Mẹ...
- Con vừa gọi dì là gì? - Dì Lan kinh ngạc.
Đây là dì Lan mẹ kế của Chi. Lúc trước Chi tin lời mẹ mình luôn cho rằng chính bà đã phá hoại hạnh phúc gia đình cô, đến cuối cùng cô mới biết bà ấy đã vất vả hi sinh chăm sóc cho ba cùng cô như thế nào. Đây cũng là lần đầu cô gọi bà ấy là mẹ. Chi quẹt đi nước mắt trên mặt, mỉm cười dịu dàng như đứa trẻ con nũng nịu.
- Mẹ, con đói rồi.
- Được... được... chúng ta đi ăn cơm thôi.
Dì Lan vui mừng đến nỗi không nói nên lời, đây là lần đầu tiên Chi chủ động thân thiết với bà muốn cùng bà ăn chung một bữa cơm gia đình. Dì Lan nghĩ chắc hẳn con bé đã thông suốt chịu chấp nhận người mẹ này, xem ra mọi công sức trước giờ của bà đều không uổng phí.
...
Vừa ngồi vào bàn chưa lâu thì bên ngoài phòng khách đã có tiếng nói vọng vào phá tan bầu không khí đang vui vẻ của hai người họ.
- Dì Lan, dì đâu rồi?
Chi cau mày, ánh mắt cô chứa đầy nỗi oán hận. Đây không phải là giọng nhỏ Ngọc đứa em gái nuôi ba cô đã nhận về lúc nhỏ à, cô ta chính là cái người mà cô căm hận nhất lúc này.
- Aaa.
- Giải thích chuyện cô ngủ với chồng tôi trên giường của chúng tôi à?
Lúc này cô ta cũng không thèm diễn nữa. Cô ta như bà điên trợn mắt dữ tợn nhìn thẳng vào cô mà gào:
- Tất cả là tại chị, chị xứng đáng bị như thế... ha ha con trai chết rồi, chồng cũng ngoại tình rồi, có phải bây giờ chị đau đớn lắm đúng không? Ha ha...
- Mày...
Cô tát cho cô ta một cái thật mạnh khiến cô ta ngã nhào xuống giường. Đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
- Im miệng, mày có tư cách gì mà nhắc đến con trai tao.
- Không có tư cách?
Cô ta đột nhiên phá lên cười ha hả, miệng đầy máu tươi nhìn cô giễu cợt.
- Thứ con hoang thì cần tư cách gì ở đây?
- Mày nói cái gì?
- À tôi quên, chắc chị vẫn chưa biết người đêm đó ngủ với chị không phải anh Hoàng mà là Đình Duy cơ. Chị đúng là đồ ngu.
Cô lập tức nhìn về phía Hoàng, hắn ta quay mặt sang một bên, hắn không nói một lời.
- Anh cũng biết chuyện này?
Cô hỏi hắn nhưng hắn một lời giải thích cũng không cho cô.
Nước mắt cô không ngừng tuông rơi trên khóe mắt, giờ phút này cô cảm thấy thật bất lực, trái tim như bị hàng vạn con kiến xỏ ngang qua chi chít chi chít gặm nhấm, từng mãnh vụn vừa rơi rớt trong lòng. Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân thảm hại như lúc này, chưa bao giờ đau đớn như thế, không còn gì nữa rồi...
- Tại sao vậy? Tôi không tốt với các người sao? Chồng mày không tốt với mày sao? An An nó vô tội cơ mà?
- Anh Duy tốt với tôi là vì nghĩ người đêm đó là tôi, chị cũng chọn kết hôn với anh Hoàng nên anh ta mới cưới tôi thôi. - Đột nhiên cô ta hét lên vô cùng câm hận.
- Suốt ngày cứ bận việc thật ra trong lòng chỉ nghĩ đến chị. Tôi chỉ là lấy lại những gì chị nợ tôi mà thôi.
Thật nực cười cô nợ cô ta sao? Rõ ràng từ đầu bọn họ đã lên sẵn kế hoạch bây giờ lại đổ hết lên đầu cô. An An có tội gì với họ, thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế sao lại làm hại nó.
Càng nghĩ cô càng oán hận. Cuộc đời của cô nếu người khác làm cô bị thương thì hắn cũng đừng mong lành lặn. Cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Cô cầm lấy con dao dưới đất nhào đến toang rạch một đường dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Sự việc chớp nhoáng làm cô ta sợ hãi ôm lấy má kêu lên thảm thiết.
- Đủ rồi.
Lúc này, Hoàng cũng sợ hãi, hắn ta chạy đến cố giật lấy con dao thì bị cô cứa một nhác vào tay. Quá bất ngờ làm gã ta giật mình, do trở tay không kịp gã liền đẩy cô bổ nhào vào góc tường, đầu bị va đập mạnh cũng khiến cô ngất đi.
Trước khi mất đi ý thức cô nghe được Hoàng hốt hoảng chạy đến đỡ lấy cô, hắn định gọi xe cứu thương nhưng bị “em gái tốt” của cô cản lại. Cô ta giật lấy điện thoại mà quát lên:
- Anh bị điên à, chị ta biết hết mọi thứ mà anh còn định cứu chị ta? Anh muốn ngồi tù đúng không?
- Nhưng mà cô ấy...
- Hay là anh đã yêu chị ta rồi, anh đừng quên kế hoạch của chúng ta, đừng có mà làm chuyện vớ vẫn.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng dần buông bỏ, lạnh dần... lạnh dần... Cô đang chờ điều gì vậy, chờ hắn hồi tâm chuyển ý với cô? Chờ hắn cho cô chút thương hại cuối cùng sao? Đúng là hết thuốc chữa. Kết hôn mười lăm năm, tình chẳng có nghĩa cũng không còn. Cô mỉm cười chua chát buông thõng hay tay, mặt sàn lạnh lẽo càng làm cho người ta thêm uất hận. Giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn dài xuống má. Cô không cam lòng, nếu có thể bắt đầu lại cô chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải trả một cái giá gấp ngàn lần...
...
- Ý Chi... Ý Chi...
Cô giật mình tỉnh giấc, cảm thấy đầu có chút đau, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt Chi không thể tin vào mắt mình.
“ Chuyện gì vậy? Đây... đây không phải nhà của ba sao?”
Nhìn xung quanh một lượt không phải cô đã chết rồi sao, Chi vội cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh thì hoảng hốt mắt mở to. Năm 2024? Cô quay lại mười chín năm trước? Chuyện này... sao có thể...
- Con làm sao vậy? Nếu con mệt thì lên phòng nghỉ một chút đi. Dì pha cho con ly sữa nhé. - Dì Lan thấy cô gục trên bàn thì vô cùng lo lắng.
Nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt Chi vỡ òa. Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội làm lại cô nhất định phải trân trọng cơ hội lần này. Chi bậc khóc.
- Mẹ...
- Con vừa gọi dì là gì? - Dì Lan kinh ngạc.
Đây là dì Lan mẹ kế của Chi. Lúc trước Chi tin lời mẹ mình luôn cho rằng chính bà đã phá hoại hạnh phúc gia đình cô, đến cuối cùng cô mới biết bà ấy đã vất vả hi sinh chăm sóc cho ba cùng cô như thế nào. Đây cũng là lần đầu cô gọi bà ấy là mẹ. Chi quẹt đi nước mắt trên mặt, mỉm cười dịu dàng như đứa trẻ con nũng nịu.
- Mẹ, con đói rồi.
- Được... được... chúng ta đi ăn cơm thôi.
Dì Lan vui mừng đến nỗi không nói nên lời, đây là lần đầu tiên Chi chủ động thân thiết với bà muốn cùng bà ăn chung một bữa cơm gia đình. Dì Lan nghĩ chắc hẳn con bé đã thông suốt chịu chấp nhận người mẹ này, xem ra mọi công sức trước giờ của bà đều không uổng phí.
...
Vừa ngồi vào bàn chưa lâu thì bên ngoài phòng khách đã có tiếng nói vọng vào phá tan bầu không khí đang vui vẻ của hai người họ.
- Dì Lan, dì đâu rồi?
Chi cau mày, ánh mắt cô chứa đầy nỗi oán hận. Đây không phải là giọng nhỏ Ngọc đứa em gái nuôi ba cô đã nhận về lúc nhỏ à, cô ta chính là cái người mà cô căm hận nhất lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro