Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Cắn ta đi
Chân Dài Đi Không Mệt
2024-07-02 21:22:17
Giản Triều Vân không hiểu hắn đang làm gì, nhưng cơ thể không còn sức lực nữa, y chỉ có thể gục đầu lên vai Tiết Minh mà thút thít.
Tiết Minh vuốt nhẹ lên gáy y, đau lòng nói: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, không sao hết. Nếu đau quá cứ cắn ta cũng được, đừng tự cắn mình.”
Trong cơn mơ màng Giản Triều Vân cắn mạnh lên bả vai hắn, Tiết Minh hơi giật mình nhưng cứ để im cho y cắn.
Cánh cửa mở toang ra, Thẩm An Nguyên bước vào bên trong, thấy cảnh tượng này, hắn khựng lại. Thấy sư tôn đã đến Tiết Minh luống cuống. Hắn kể hết mọi chuyện cho Thẩm An Nguyên, mong Thẩm An Nguyên có thể tìm cách.
“Từ lúc cầm lấy thánh vật, người của sư đệ rất nóng, còn rất đau đớn. Không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.”
Tiết Minh trong lòng lo lắng, nhất quyết không buông Giản Triều Vân ra, đến cả khi Thẩm An Nguyên đã vào cũng quên béng mất cảnh tượng lúc này mờ ám như nào.
Khoé mắt y ướt át, y nằm gọn trong ngực hắn, cắn lên bả vai hắn tạo thành dấu vết, vì quá đau nên Giản Triều Vân phát ra những tiếng rên nhẹ.
Thẩm An Nguyên hoắng giọng một cái, nghĩ rằng hai đứa còn nhỏ sẽ không thể nào làm mấy chuyện bậy bạ như vậy được.
Hắn lại gần Giản Triều Vân, xem xét kĩ lưỡng từ trên xuống dưới của y.
“Thứ đó đi vào cơ thể của nó sẽ khiến tinh lọc gân cốt, thay da đổi thịt. Cho nên mới đau đớn như vậy, chắc là do thứ đó rất tốt với thể chất của Triều Vân nên mới sinh ra phản ứng kịch liệt đến vậy. Nhưng thứ đồ này không phải của chúng ta, lại tùy tiện sử dụng như vậy…”
Tiết Minh sợ sệt xin lỗi Thẩm An Nguyên: “Sư tôn, ta sai rồi, ta không nên xuống núi. Cũng không nên để sư đệ vướng vào rắc rối, ta cũng không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy.”
Thẩm An Nguyên cũng không trách Tiết Minh, hắn biết thừa việc mấy đứa nhỏ hay trốn xuống núi ăn uống, trên đây toàn ăn theo khẩu vị của hắn, không tốt cho phát triển của bọn nhỏ, trốn ra ngoài ăn cũng không sao.
Nhưng thánh vật đó là của điện thần, họ lấy đi thánh vật như vậy, điện thần sẽ không tha thứ cho bọn họ. Nhưng nãy giờ hắn cảm thấy thiếu thứ gì đó, giật mình quay ra hỏi Tiết Minh.
“Cố Diễm đâu rồi, nó không theo các ngươi trở về sao?”
“Ta bảo hắn ở lại đưa nữ tế về y quán với báo lại điện thần rồi sư tôn, nhưng sao hắn lại về lâu như vậy?”
Biết có chuyện đã xảy ra, hắn tức tốc rời khỏi tông môn, đi đến điện thờ. Trước khi đi còn dặn dò bọn họ.
“Đây chỉ là phản ứng bình thường khi tiếp nhận sức mạnh quá lớn, chỉ cần chịu đựng cho qua là tốt. Tiết Minh, ngươi ở lại chăm sóc cho Giản Triều Vân, ta đi tìm Cố Diễm.”
Sau đó hắn nhanh chóng rời đi, biết là không phải chuyện gì lớn, Tiết Minh bớt lo lắng hơn.
Hình như nãy giờ Giản Triều Vân vẫn luôn không chú ý đến xung quanh, chỉ cắn hắn. Không chỉ ở vai mà cổ hắn cũng đầy những vết cắn của y.
Tiết Minh chỉ đành bất lực để y cắn, chính hắn lúc này cũng mới nhận ra, tư thế của bọn họ ái muội như thế nào. Tay hắn đỡ lấy eo y, khiến y phải nằm trong ngực của hắn.
Hắn đỏ mặt tía tai, nhịn xuống sự xấu hổ trong lòng. Đây là người bệnh, hắn xấu hổ cái gì!
Giản Triều Vân mụ mị đầu óc, vừa khóc lóc vừa gọi tên hắn: “Tiết Minh sư huynh, Tiết…sư huynh…”
Y không cắn hắn nữa, lùi người lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Khi này Tiết Minh mới nhìn rõ, hai mắt Giản Triều Vân đã đỏ bừng vì khóc, hắn luống cuống lau đi nước mắt trên má y, miệng an ủi.
“Đừng khóc, không đau nữa, một chút nữa sẽ hết đau ngay thôi.”
Giản Triều Vân gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, y đột nhiên chui rúc vào lòng hắn. Mắt nhắm lại, có lẽ y quá mệt nên đã ngủ mất từ lúc nào. Còn hắn thì giữ nguyên một vị trí để y thoải mái nằm ngủ.
___________
Tác giả: Chả hiểu t viết cái gì đây nữa.
Tiết Minh vuốt nhẹ lên gáy y, đau lòng nói: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, không sao hết. Nếu đau quá cứ cắn ta cũng được, đừng tự cắn mình.”
Trong cơn mơ màng Giản Triều Vân cắn mạnh lên bả vai hắn, Tiết Minh hơi giật mình nhưng cứ để im cho y cắn.
Cánh cửa mở toang ra, Thẩm An Nguyên bước vào bên trong, thấy cảnh tượng này, hắn khựng lại. Thấy sư tôn đã đến Tiết Minh luống cuống. Hắn kể hết mọi chuyện cho Thẩm An Nguyên, mong Thẩm An Nguyên có thể tìm cách.
“Từ lúc cầm lấy thánh vật, người của sư đệ rất nóng, còn rất đau đớn. Không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.”
Tiết Minh trong lòng lo lắng, nhất quyết không buông Giản Triều Vân ra, đến cả khi Thẩm An Nguyên đã vào cũng quên béng mất cảnh tượng lúc này mờ ám như nào.
Khoé mắt y ướt át, y nằm gọn trong ngực hắn, cắn lên bả vai hắn tạo thành dấu vết, vì quá đau nên Giản Triều Vân phát ra những tiếng rên nhẹ.
Thẩm An Nguyên hoắng giọng một cái, nghĩ rằng hai đứa còn nhỏ sẽ không thể nào làm mấy chuyện bậy bạ như vậy được.
Hắn lại gần Giản Triều Vân, xem xét kĩ lưỡng từ trên xuống dưới của y.
“Thứ đó đi vào cơ thể của nó sẽ khiến tinh lọc gân cốt, thay da đổi thịt. Cho nên mới đau đớn như vậy, chắc là do thứ đó rất tốt với thể chất của Triều Vân nên mới sinh ra phản ứng kịch liệt đến vậy. Nhưng thứ đồ này không phải của chúng ta, lại tùy tiện sử dụng như vậy…”
Tiết Minh sợ sệt xin lỗi Thẩm An Nguyên: “Sư tôn, ta sai rồi, ta không nên xuống núi. Cũng không nên để sư đệ vướng vào rắc rối, ta cũng không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy.”
Thẩm An Nguyên cũng không trách Tiết Minh, hắn biết thừa việc mấy đứa nhỏ hay trốn xuống núi ăn uống, trên đây toàn ăn theo khẩu vị của hắn, không tốt cho phát triển của bọn nhỏ, trốn ra ngoài ăn cũng không sao.
Nhưng thánh vật đó là của điện thần, họ lấy đi thánh vật như vậy, điện thần sẽ không tha thứ cho bọn họ. Nhưng nãy giờ hắn cảm thấy thiếu thứ gì đó, giật mình quay ra hỏi Tiết Minh.
“Cố Diễm đâu rồi, nó không theo các ngươi trở về sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta bảo hắn ở lại đưa nữ tế về y quán với báo lại điện thần rồi sư tôn, nhưng sao hắn lại về lâu như vậy?”
Biết có chuyện đã xảy ra, hắn tức tốc rời khỏi tông môn, đi đến điện thờ. Trước khi đi còn dặn dò bọn họ.
“Đây chỉ là phản ứng bình thường khi tiếp nhận sức mạnh quá lớn, chỉ cần chịu đựng cho qua là tốt. Tiết Minh, ngươi ở lại chăm sóc cho Giản Triều Vân, ta đi tìm Cố Diễm.”
Sau đó hắn nhanh chóng rời đi, biết là không phải chuyện gì lớn, Tiết Minh bớt lo lắng hơn.
Hình như nãy giờ Giản Triều Vân vẫn luôn không chú ý đến xung quanh, chỉ cắn hắn. Không chỉ ở vai mà cổ hắn cũng đầy những vết cắn của y.
Tiết Minh chỉ đành bất lực để y cắn, chính hắn lúc này cũng mới nhận ra, tư thế của bọn họ ái muội như thế nào. Tay hắn đỡ lấy eo y, khiến y phải nằm trong ngực của hắn.
Hắn đỏ mặt tía tai, nhịn xuống sự xấu hổ trong lòng. Đây là người bệnh, hắn xấu hổ cái gì!
Giản Triều Vân mụ mị đầu óc, vừa khóc lóc vừa gọi tên hắn: “Tiết Minh sư huynh, Tiết…sư huynh…”
Y không cắn hắn nữa, lùi người lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Khi này Tiết Minh mới nhìn rõ, hai mắt Giản Triều Vân đã đỏ bừng vì khóc, hắn luống cuống lau đi nước mắt trên má y, miệng an ủi.
“Đừng khóc, không đau nữa, một chút nữa sẽ hết đau ngay thôi.”
Giản Triều Vân gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, y đột nhiên chui rúc vào lòng hắn. Mắt nhắm lại, có lẽ y quá mệt nên đã ngủ mất từ lúc nào. Còn hắn thì giữ nguyên một vị trí để y thoải mái nằm ngủ.
___________
Tác giả: Chả hiểu t viết cái gì đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro