Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Xuyên sách, bị đồng môn ghét bỏ
Chân Dài Đi Không Mệt
2024-07-02 21:22:17
***Một số lưu ý nhỏ trước khi vào truyện***
Không so sánh giữa các tác phẩm với nhau.
Khen chê đều được, luôn đón nhận mọi góp ý đến từ độc giả.
Không dùng những ngôn từ thô tục, thù ghét, xúc phạm.
Hành văn kì cục, tác giả sẽ cố sửa.
Nhìn thì như lậm QT thực chất tác giả chỉ cố gắng cho nó mang khí chất của cổ đại.
_________
Chương 1
Điều ngu ngốc nhất một con người có thể làm là gì? Là làm sai mà không nhận ra bản thân mắc lỗi ở đâu hay trượt chân ngã mà xuyên vào quyển tiểu thuyết vừa mới đọc. Chính Giản Triều Vân cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao y lại bị xuyên vào quyển tiểu thuyết đó nữa, chỉ kịp ôm cái đầu đầy máu của mình ngồi dậy, ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
Giản Triều Vân cũng không rõ đây là nơi nào, trước khi tỉnh dậy y đã nghe thấy một giọng nói, nói giống như máy móc, lạnh lẽo cất tiếng: “Nếu ngươi không hài lòng với kết cục của câu chuyện thì xuyên vào mà thay đổi. Ngươi sẽ không thể nào sống lại ở thế giới thực nữa, vì đây chính là lựa chọn của chính ngươi.”
Mặc dù hơi khó tin nhưng có lẽ Giản Triều Vân đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ mà y đã đọc. Nội dung cũng chỉ xoay quanh cặp đôi nhân vật chính là cặp sư đồ. Vốn dĩ Giản Triều Vân cũng chẳng quá để ý đến bộ truyện này, chỉ là trong đó có một nhân vật phụ aka phản diện tô điểm cho câu chuyện.
“Nhân vật phụ” đó chính là vị đồ đệ cuối cùng của nhân vật chính, bởi vì cuộc chiến giữa tiên và ma xảy ra nên cha mẹ hắn đều tử trận, vì phải đi cứu sư tôn của mình nên hắn đến ma giới, không những không cứu được sư tôn của mình mà còn chọc giận ma tôn.
Hắn bị ma tôn phá vỡ đan điền trở thành phàm nhân. Tuy giữ được cái mạng nhưng tông môn đã bị ma tôn tiêu diệt, hắn cầu xin sự giúp đỡ của môn phái khác, họ đều ngoảnh mặt làm ngơ. Sư tôn thì không cứu được, môn phái cũng bị diệt, hắn còn bị vỡ đan điền, không thể khôi phục. Hắn từ một thiếu chủ kiêu ngạo lại trở thành một kẻ ăn xin ở đầu đường xó chợ, đến nỗi bị mấy kẻ lưu manh đánh đến gãy chân.
Giản Triều Vân chính vì quá thương hại cho nhân vật phụ này, không hài lòng với kết thúc của bộ chuyện mới sinh ra hận ý lớn, rồi bị một hệ thống kéo vào trong tiểu thuyết thay đổi kết cục đó.
Tuy đột ngột bị kéo vào tiểu thuyết hơi phiền phức, nhưng Giản Triều Vân cũng chả để ý, năng lực thích ứng của y lúc nào cũng rất nhanh chóng, y ngay lập tức đã làm quen với tình hình của bản thân.
Giản Triều Vân không biết bản thân đang ở chốn nào, chỉ biết đây là một con hẻm tối tăm, y sờ soạng bản thân, tìm tòi trên người xem có giữ bất kì thứ đồ nào không. Ngoài cái lệnh bài của đệ tử ngoại môn cùng một bội kiếm thì Giản Triều Vân không còn tìm được bất cứ cái gì.
May mắn là cơ thể này cùng tên với Giản Triều Vân, nếu như khác họ tên cũng hơi khó mà sinh hoạt bình thường. Chỉ là Giản Triều Vân có một thắc mắc, tại sao một người tu tiên như nguyên chủ lại bị đánh đến chảy máu đầu ở nơi hạ giới, chẳng lẽ đã gây thù chuốc oán với đồng môn?
Nhưng hiện tại cũng không có thời gian tìm tòi lí do, Giản Triều Vân choáng váng đứng dậy, cố gắng tiếp thu chút kí ức còn sót lại của nguyên chủ.
Theo kí ức, nguyên chủ là đệ tử ngoại môn của Linh Khê Tông, cũng chính là môn phái của nhân vật chính. Chỉ tiếc là Giản Triều Vân ở rất xa so với họ, họ là đệ tử chân truyền, có lượng tài nguyên tu luyện chất lượng, những công pháp cũng đều là thượng phẩm. Còn với một đệ tử ngoại môn như nguyên chủ sẽ chẳng có cái phúc phần ấy, chỉ đành dựa vào khảo thí tiến vào nội môn, được phong chủ chú ý đến thì tiền đồ mới được rộng mở.
Giản Triều Vân đi đến quán trọ, nơi mà các đệ tử ngoại môn ở trọ tạm vài ba ngày để xử lí mấy vụ án trên trấn. Tuy chỉ nhớ được một chút gương mặt nhưng tạm thời có thể ứng phó.
Khi đến quán trọ, những đồng môn kia cũng chỉ liếc qua Giản Triều Vân một cái, ánh mắt khinh thường lộ rõ. Cũng biết rõ bản thân không được chào đón Giản Triều Vân đi về phòng tắm rửa, cả người ngoài vết thương thì toàn bụi bẩn khiến y khó chịu không chịu nổi.
Không so sánh giữa các tác phẩm với nhau.
Khen chê đều được, luôn đón nhận mọi góp ý đến từ độc giả.
Không dùng những ngôn từ thô tục, thù ghét, xúc phạm.
Hành văn kì cục, tác giả sẽ cố sửa.
Nhìn thì như lậm QT thực chất tác giả chỉ cố gắng cho nó mang khí chất của cổ đại.
_________
Chương 1
Điều ngu ngốc nhất một con người có thể làm là gì? Là làm sai mà không nhận ra bản thân mắc lỗi ở đâu hay trượt chân ngã mà xuyên vào quyển tiểu thuyết vừa mới đọc. Chính Giản Triều Vân cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao y lại bị xuyên vào quyển tiểu thuyết đó nữa, chỉ kịp ôm cái đầu đầy máu của mình ngồi dậy, ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
Giản Triều Vân cũng không rõ đây là nơi nào, trước khi tỉnh dậy y đã nghe thấy một giọng nói, nói giống như máy móc, lạnh lẽo cất tiếng: “Nếu ngươi không hài lòng với kết cục của câu chuyện thì xuyên vào mà thay đổi. Ngươi sẽ không thể nào sống lại ở thế giới thực nữa, vì đây chính là lựa chọn của chính ngươi.”
Mặc dù hơi khó tin nhưng có lẽ Giản Triều Vân đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ mà y đã đọc. Nội dung cũng chỉ xoay quanh cặp đôi nhân vật chính là cặp sư đồ. Vốn dĩ Giản Triều Vân cũng chẳng quá để ý đến bộ truyện này, chỉ là trong đó có một nhân vật phụ aka phản diện tô điểm cho câu chuyện.
“Nhân vật phụ” đó chính là vị đồ đệ cuối cùng của nhân vật chính, bởi vì cuộc chiến giữa tiên và ma xảy ra nên cha mẹ hắn đều tử trận, vì phải đi cứu sư tôn của mình nên hắn đến ma giới, không những không cứu được sư tôn của mình mà còn chọc giận ma tôn.
Hắn bị ma tôn phá vỡ đan điền trở thành phàm nhân. Tuy giữ được cái mạng nhưng tông môn đã bị ma tôn tiêu diệt, hắn cầu xin sự giúp đỡ của môn phái khác, họ đều ngoảnh mặt làm ngơ. Sư tôn thì không cứu được, môn phái cũng bị diệt, hắn còn bị vỡ đan điền, không thể khôi phục. Hắn từ một thiếu chủ kiêu ngạo lại trở thành một kẻ ăn xin ở đầu đường xó chợ, đến nỗi bị mấy kẻ lưu manh đánh đến gãy chân.
Giản Triều Vân chính vì quá thương hại cho nhân vật phụ này, không hài lòng với kết thúc của bộ chuyện mới sinh ra hận ý lớn, rồi bị một hệ thống kéo vào trong tiểu thuyết thay đổi kết cục đó.
Tuy đột ngột bị kéo vào tiểu thuyết hơi phiền phức, nhưng Giản Triều Vân cũng chả để ý, năng lực thích ứng của y lúc nào cũng rất nhanh chóng, y ngay lập tức đã làm quen với tình hình của bản thân.
Giản Triều Vân không biết bản thân đang ở chốn nào, chỉ biết đây là một con hẻm tối tăm, y sờ soạng bản thân, tìm tòi trên người xem có giữ bất kì thứ đồ nào không. Ngoài cái lệnh bài của đệ tử ngoại môn cùng một bội kiếm thì Giản Triều Vân không còn tìm được bất cứ cái gì.
May mắn là cơ thể này cùng tên với Giản Triều Vân, nếu như khác họ tên cũng hơi khó mà sinh hoạt bình thường. Chỉ là Giản Triều Vân có một thắc mắc, tại sao một người tu tiên như nguyên chủ lại bị đánh đến chảy máu đầu ở nơi hạ giới, chẳng lẽ đã gây thù chuốc oán với đồng môn?
Nhưng hiện tại cũng không có thời gian tìm tòi lí do, Giản Triều Vân choáng váng đứng dậy, cố gắng tiếp thu chút kí ức còn sót lại của nguyên chủ.
Theo kí ức, nguyên chủ là đệ tử ngoại môn của Linh Khê Tông, cũng chính là môn phái của nhân vật chính. Chỉ tiếc là Giản Triều Vân ở rất xa so với họ, họ là đệ tử chân truyền, có lượng tài nguyên tu luyện chất lượng, những công pháp cũng đều là thượng phẩm. Còn với một đệ tử ngoại môn như nguyên chủ sẽ chẳng có cái phúc phần ấy, chỉ đành dựa vào khảo thí tiến vào nội môn, được phong chủ chú ý đến thì tiền đồ mới được rộng mở.
Giản Triều Vân đi đến quán trọ, nơi mà các đệ tử ngoại môn ở trọ tạm vài ba ngày để xử lí mấy vụ án trên trấn. Tuy chỉ nhớ được một chút gương mặt nhưng tạm thời có thể ứng phó.
Khi đến quán trọ, những đồng môn kia cũng chỉ liếc qua Giản Triều Vân một cái, ánh mắt khinh thường lộ rõ. Cũng biết rõ bản thân không được chào đón Giản Triều Vân đi về phòng tắm rửa, cả người ngoài vết thương thì toàn bụi bẩn khiến y khó chịu không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro