Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chỉ chép cho mình huynh
Chân Dài Đi Không Mệt
2024-07-02 21:22:17
Mấy ngày tiếp theo Giản Triều Vân vẫn luôn tìm đến chỗ Tiết Minh, một hai muốn giúp hắn. Thấy y cứ liên tục như vậy, Tiết Minh không có cách nào đành để y vào phòng mình.
Nhưng chỉ viết một lúc, hắn đã bắt Giản Triều Vân dừng lại. Tiến độ viết “hơi” chậm, còn chậm hơn cả ốc sên nữa.
Như thường lệ, Giản Triều Vân lại tiếp tục đi đến chỗ Tiết Minh, nhưng vừa mới đặt chân ra khỏi phòng đã nhìn thấy Thẩm An Nguyên đứng ở bên ngoài. Không biết là đứng từ bao giờ, nhưng chắc hẳn là đang chờ y.
Thẩm An Nguyên thấy Giản Triều Vân, hắn đưa cho y một quyển kiếm pháp và một số đồ, Giản Triều Vân ngơ ngác, có lẽ đây là cách mà sư tôn y quan tâm đến đồ đệ.
Thẩm An Nguyên chú ý đến cái tay đang băng bó của Giản Triều Vân, thắc mắc hỏi: “Tay ngươi bị sao vậy?”
Giản Triều Vân: “Trong lúc ta đóng cửa bị kẹt tay, ngươi không cần lo lắng đâu sư tôn, sắp khỏi rồi.”
Thẩm An Nguyên cảm thấy cũng đúng, Giản Triều Vân là đứa trẻ ngoan, hẳn là sẽ không nghịch ngợm lung tung giống hai tên nhóc kia.
Nhìn cuốn kiếm pháp trên tay, chắc y đã có lí do để tiếp tục gặp Tiết Minh rồi.
Giản Triều Vân chạy đến phòng Tiết Minh, y gõ cửa phòng, Tiết Minh đã quá quen với cảnh này, hắn mở cửa. Chỉ kì lạ là hôm nay Giản Triều Vân cầm theo rất nhiều đồ, có quyển kiếm pháp kia, Tiết Minh vừa nhìn đã để ý đến. Biết là sư tôn đưa nó cho y nhưng y cầm đến phòng hắn làm gì?
Mặt Tiết Minh muôn màu muôn vẻ, Giản Triều Vân nhịn cười đi vào phòng hắn.
“Sư huynh, hôm nay sư tôn cho ta kiếm pháp này, nhưng ta không hiểu, huynh làm mẫu giúp ta được không?”
Tiết Minh có ý từ chối, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Giản Triều Vân, lời tới miệng lại không nói ra được.
Tiết Minh đành thoả hiệp, đồng ý với Giản Triều Vân. Giản Triều Vân vui vẻ đi vào phòng, vẫn muốn giúp Tiết Minh chép, tay của y gần như đã khỏi nên tốc độ cũng tăng thêm đôi chút, nhoắng một cái đã được vài trang.
Băng trên tay Giản Triều Vân hơi lỏng ra, vì có một tay nên mấy ngày này cực kì khó băng bó, vốn muốn nhờ Tiết Minh nhưng lại không dám làm phiền hắn.
Chú ý đến phần dây băng bị lỏng ra, trong lòng Tiết Minh khó chịu, cũng muốn băng bó lại, nhưng hắn không muốn, chỉ là nhìn nó lỏng ra hắn bị khó chịu.
Giản Triều Vân không chú ý đến, vẫn tiếp tục viết hăng say, đang định lật sang trang tiếp theo, bàn tay đã bị nắm lấy.
Tiết Minh đặt bút xuống, lấy thuốc ra băng bó cho y. Thực ra từ ngày hôm đó Giản Triều Vân vẫn luôn thắc mắc trong lòng, Tiết Minh có thể nhờ nha hoàn gì đó để băng bó cho y nhưng y không ngờ chính tay hắn lại băng bó. Không biết có phải hắn sợ bị dị nghị? Đấy cũng chỉ là thắc mắc nhỏ của Giản Triều Vân, chứ y nào dám hỏi ra.
Thay xong băng cho Giản Triều Vân, Tiết Minh lại im lặng nhìn y chép kinh thư. Vốn định chờ cho khi chép hết cái này sẽ không gặp Giản Triều Vân nữa, nào đâu ngờ y lại nhờ hắn giúp y làm mẫu kiếm pháp.
Giản Triều Vân vẻ mặt ngoan ngoãn, nhìn Tiết Minh: “Cảm ơn sư huynh.”
Tiết Minh công nhận Giản Triều Vân chính là một đứa trẻ ngoan, nhưng đó chỉ là khi nhìn vào vẻ ngoài cậu. Bên trong đứa nhóc chắc chắn có tâm địa xấu xa, ít nhất đối với hắn, y vẫn tỏ ra ngoan ngoãn. Tiết Minh cảm thấy Giản Triều Vân đáng yêu hơn, nhưng hắn đột nhiên lại gần Giản Triều Vân.
“Chép phạt...ngươi không giúp Cố Diễm đấy chứ? Cái tên ngốc mà đánh ngươi ấy.”
Giản Triều Vân tức tốc trả lời: “Không có, ta chỉ chép cho mình huynh thôi. Cố sư huynh đánh ta với cướp linh thạch của ta thì sao ta giúp huynh ấy được.”
Tiết Minh yên tâm, chỉ có hắn mới có tùy tùng nhỏ, chắc chắn tên ngốc kia bị chép phạt đến gãy tay. Hắn cảm thấy đột nhiên càng yêu thích Giản Triều Vân hơn.
Nhưng chỉ viết một lúc, hắn đã bắt Giản Triều Vân dừng lại. Tiến độ viết “hơi” chậm, còn chậm hơn cả ốc sên nữa.
Như thường lệ, Giản Triều Vân lại tiếp tục đi đến chỗ Tiết Minh, nhưng vừa mới đặt chân ra khỏi phòng đã nhìn thấy Thẩm An Nguyên đứng ở bên ngoài. Không biết là đứng từ bao giờ, nhưng chắc hẳn là đang chờ y.
Thẩm An Nguyên thấy Giản Triều Vân, hắn đưa cho y một quyển kiếm pháp và một số đồ, Giản Triều Vân ngơ ngác, có lẽ đây là cách mà sư tôn y quan tâm đến đồ đệ.
Thẩm An Nguyên chú ý đến cái tay đang băng bó của Giản Triều Vân, thắc mắc hỏi: “Tay ngươi bị sao vậy?”
Giản Triều Vân: “Trong lúc ta đóng cửa bị kẹt tay, ngươi không cần lo lắng đâu sư tôn, sắp khỏi rồi.”
Thẩm An Nguyên cảm thấy cũng đúng, Giản Triều Vân là đứa trẻ ngoan, hẳn là sẽ không nghịch ngợm lung tung giống hai tên nhóc kia.
Nhìn cuốn kiếm pháp trên tay, chắc y đã có lí do để tiếp tục gặp Tiết Minh rồi.
Giản Triều Vân chạy đến phòng Tiết Minh, y gõ cửa phòng, Tiết Minh đã quá quen với cảnh này, hắn mở cửa. Chỉ kì lạ là hôm nay Giản Triều Vân cầm theo rất nhiều đồ, có quyển kiếm pháp kia, Tiết Minh vừa nhìn đã để ý đến. Biết là sư tôn đưa nó cho y nhưng y cầm đến phòng hắn làm gì?
Mặt Tiết Minh muôn màu muôn vẻ, Giản Triều Vân nhịn cười đi vào phòng hắn.
“Sư huynh, hôm nay sư tôn cho ta kiếm pháp này, nhưng ta không hiểu, huynh làm mẫu giúp ta được không?”
Tiết Minh có ý từ chối, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Giản Triều Vân, lời tới miệng lại không nói ra được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Minh đành thoả hiệp, đồng ý với Giản Triều Vân. Giản Triều Vân vui vẻ đi vào phòng, vẫn muốn giúp Tiết Minh chép, tay của y gần như đã khỏi nên tốc độ cũng tăng thêm đôi chút, nhoắng một cái đã được vài trang.
Băng trên tay Giản Triều Vân hơi lỏng ra, vì có một tay nên mấy ngày này cực kì khó băng bó, vốn muốn nhờ Tiết Minh nhưng lại không dám làm phiền hắn.
Chú ý đến phần dây băng bị lỏng ra, trong lòng Tiết Minh khó chịu, cũng muốn băng bó lại, nhưng hắn không muốn, chỉ là nhìn nó lỏng ra hắn bị khó chịu.
Giản Triều Vân không chú ý đến, vẫn tiếp tục viết hăng say, đang định lật sang trang tiếp theo, bàn tay đã bị nắm lấy.
Tiết Minh đặt bút xuống, lấy thuốc ra băng bó cho y. Thực ra từ ngày hôm đó Giản Triều Vân vẫn luôn thắc mắc trong lòng, Tiết Minh có thể nhờ nha hoàn gì đó để băng bó cho y nhưng y không ngờ chính tay hắn lại băng bó. Không biết có phải hắn sợ bị dị nghị? Đấy cũng chỉ là thắc mắc nhỏ của Giản Triều Vân, chứ y nào dám hỏi ra.
Thay xong băng cho Giản Triều Vân, Tiết Minh lại im lặng nhìn y chép kinh thư. Vốn định chờ cho khi chép hết cái này sẽ không gặp Giản Triều Vân nữa, nào đâu ngờ y lại nhờ hắn giúp y làm mẫu kiếm pháp.
Giản Triều Vân vẻ mặt ngoan ngoãn, nhìn Tiết Minh: “Cảm ơn sư huynh.”
Tiết Minh công nhận Giản Triều Vân chính là một đứa trẻ ngoan, nhưng đó chỉ là khi nhìn vào vẻ ngoài cậu. Bên trong đứa nhóc chắc chắn có tâm địa xấu xa, ít nhất đối với hắn, y vẫn tỏ ra ngoan ngoãn. Tiết Minh cảm thấy Giản Triều Vân đáng yêu hơn, nhưng hắn đột nhiên lại gần Giản Triều Vân.
“Chép phạt...ngươi không giúp Cố Diễm đấy chứ? Cái tên ngốc mà đánh ngươi ấy.”
Giản Triều Vân tức tốc trả lời: “Không có, ta chỉ chép cho mình huynh thôi. Cố sư huynh đánh ta với cướp linh thạch của ta thì sao ta giúp huynh ấy được.”
Tiết Minh yên tâm, chỉ có hắn mới có tùy tùng nhỏ, chắc chắn tên ngốc kia bị chép phạt đến gãy tay. Hắn cảm thấy đột nhiên càng yêu thích Giản Triều Vân hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro