Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Giấc mơ kì bí
Chân Dài Đi Không Mệt
2024-07-02 21:22:17
Giản Triều Vân thấy bản thân mình đứng giữa một dòng người, nơi này chính là trấn Tửu Khuê nhưng có điểm hơi khác biệt. Giản Triều Vân để ý kĩ mới phát hiện khuôn mặt những người ở đây đều mơ hồ, không thể nhìn rõ.
“Sao mình lại ở đây? Rõ ràng lúc nãy đang ở cùng các đệ tử nội môn giết tà yêu. Lúc đó tà yêu lao đến, sau đó...mình bị kéo ra, tà yêu cào một phát? Vậy là mình chết thật rồi? Đây là âm phủ sao?”
Trong khi Giản Triều Vân đang rối trí suy nghĩ, hai con người đã chạy xuyên qua cơ thể Giản Triều Vân, hơn nữa hai người đó đều có thể nhìn thấy rõ mặt.
“Sao hai người này lại có thể nhìn rõ mặt, cứ đi theo họ biết đâu lại có thể tìm được đáp án.”
Nghĩ vậy Giản Triều Vân đi theo hai người đó, mà dường như Giản Triều Vân là một thực thể không tồn tại trong thế giới đó, bất kì ai đi qua cũng đi xuyên qua cậu, cho nên Giản Triều Vân không thèm giấu giếm, đường đường chính chính đi theo hai người kia không rời.
Hai người đó một nam nhân một nữ nhân đều rất quen thuộc, Giản Triều Vân đã nhận ra nam nhân kia chính Nguyên Phỉ, còn nữ nhân kia lại hơi có phần giống với vị cô nương mà y cứu lúc ở trên trấn Tửu Khê.
Nữ nhân ấy chạy lại một sạp bán, vui vẻ cầm trâm cài tóc lên ướm thử lên tóc mình, quay lại nhìn Nguyên Phỉ: “Thế nào? Trông ta có đẹp không?”
Nguyên Phỉ dịu dàng, hắn cười rộ lên, tay cầm thêm một cái trâm cài cài lên tóc nàng: “Rất đẹp.”
Nữ nhân đỏ mặt nhanh chóng quay đi để không bị phát hiện, nam nhân phát hiện ra nhưng cũng chỉ đành giả vờ không biết. Nguyên Phỉ trả tiền cho hai cây trâm cài xong hai người tiếp tục đi về phía trước.
Khung cảnh đột nhiên thay đổi, trên bầu trời tối sầm, những hạt mưa trĩu nặng mà rơi xuống. Giản Triều Vân tìm kiếm hai người ở xung quanh nhưng lại chẳng thể thấy bất cứ ai, đột nhiên một bóng người đâm xuyên qua y. Chính là Nguyên gia chủ, hắn đi cùng với phu nhân tiến vào trong phủ. Giản Triều Vân cũng đi theo, Nguyên gia chủ cùng với phu nhân đã phát hiện Nguyên Phỉ đang có cảm tình với một nữ nhân, nhưng nữ nhân ấy lại là một thường dân bình thường, không môn đăng hộ đối với nhà họ.
Nguyên gia chủ ném chén trà vào Nguyên Phỉ, tức giận quát: “Ngươi còn dám nói ngươi yêu nữ nhân kia, đó chỉ là một thường dân, sao có thể xứng với Nguyên gia ta.”
“Phụ thân, ta là thật lòng yêu nàng, xin ngài hãy cho ta cưới xin nàng ấy.”
Nguyên Tuệ càng tức giận hơn, hắn đạp bàn đứng dậy: “Hồ đồ, ngươi có biết mình đang nói gì không. Sao ta có thể để ngươi cưới một dân thường, vậy thì còn đâu mặt mũi cho Nguyên gia. Ta đã sắp xếp hôn ước của ngươi với tiểu thư Lý gia, ngươi lo mà chuẩn bị.”
Khung cảnh tiếp tục thay đổi, trong một lần hắn đi dạo cùng vị tiểu thư Lý gia bị nữ nhân ấy bắt gặp, nàng cho là chàng đang lừa dối mình, nên sau đó không muốn gặp hắn. Nhưng sau rồi hai người vẫn hoá giải khúc mắc, cùng nhau tìm cách để phá vỡ hôn ước kia.
Nguyên gia chủ biết được nhi tử mình vẫn chưa từ bỏ thì sai người đến dạy dỗ nữ nhân kia, khiến nàng phải từ bỏ nhưng vì nàng kịch liệt phản kháng mà bị bóp cổ đến chết. Ngày hôm ấy nàng đã nghe tin người nàng yêu đã rước tiểu thư quyền quý lên kiệu hoa, hai người chính thức thành thân.
Giản Triều Vân xem hết những nội dung này cũng không đành lòng xem tiếp, rõ ràng đó là một câu chuyện tình yêu rất đẹp nhưng cả hai lại chẳng thể ở bên.
Nguyên Phỉ và thê tử hắn liên hôn căn bản không phải vì tình yêu, họ đều đã có ái nhân trong lòng, cảm thấy việc ở cùng đối phương là không cần thiết nên mấy năm kết hôn đều dọn ra phòng riêng.
Khung cảnh xoay chuyển, một kẻ thân che phủ bởi áo choàng đen tuyền đã gặp mặt Nguyên Phỉ đang đau khổ và nói cho hắn biết cách để khiến cho nàng có thể hồi sinh. Nguyên Phỉ chấp nhận mọi sự đau khổ sau này để có thể hồi sinh người mình yêu nhưng không ngờ đó lại là bi kịch của cả hai người.
Giản Triều Vân nhìn mọi thứ dần sụp đổ, không biết chuyện gì đang xảy ra, xung quanh từ một thành trì dần biến thành một mảnh màu trắng, xung quanh là những hàng chữ bay lơ lửng, nó đột nhiên hướng về phía Giản Triều Vân rồi chui vào trong cơ thể y.
Cơ thể Giản Triều Vân nóng lên, đau đớn lan ra khắp cơ thể, y gục xuống dưới đất muốn moi móc hết đám chữ đang chui vào bên trong ra ngoài. Vì quá đau đớn Giản Triều Vân ngất đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại đã ở một nơi xa lạ.
_______
Tác giả: Ai cmt cái gì cho t có động lực up nốt 4 chương đi chứ oải lắm
“Sao mình lại ở đây? Rõ ràng lúc nãy đang ở cùng các đệ tử nội môn giết tà yêu. Lúc đó tà yêu lao đến, sau đó...mình bị kéo ra, tà yêu cào một phát? Vậy là mình chết thật rồi? Đây là âm phủ sao?”
Trong khi Giản Triều Vân đang rối trí suy nghĩ, hai con người đã chạy xuyên qua cơ thể Giản Triều Vân, hơn nữa hai người đó đều có thể nhìn thấy rõ mặt.
“Sao hai người này lại có thể nhìn rõ mặt, cứ đi theo họ biết đâu lại có thể tìm được đáp án.”
Nghĩ vậy Giản Triều Vân đi theo hai người đó, mà dường như Giản Triều Vân là một thực thể không tồn tại trong thế giới đó, bất kì ai đi qua cũng đi xuyên qua cậu, cho nên Giản Triều Vân không thèm giấu giếm, đường đường chính chính đi theo hai người kia không rời.
Hai người đó một nam nhân một nữ nhân đều rất quen thuộc, Giản Triều Vân đã nhận ra nam nhân kia chính Nguyên Phỉ, còn nữ nhân kia lại hơi có phần giống với vị cô nương mà y cứu lúc ở trên trấn Tửu Khê.
Nữ nhân ấy chạy lại một sạp bán, vui vẻ cầm trâm cài tóc lên ướm thử lên tóc mình, quay lại nhìn Nguyên Phỉ: “Thế nào? Trông ta có đẹp không?”
Nguyên Phỉ dịu dàng, hắn cười rộ lên, tay cầm thêm một cái trâm cài cài lên tóc nàng: “Rất đẹp.”
Nữ nhân đỏ mặt nhanh chóng quay đi để không bị phát hiện, nam nhân phát hiện ra nhưng cũng chỉ đành giả vờ không biết. Nguyên Phỉ trả tiền cho hai cây trâm cài xong hai người tiếp tục đi về phía trước.
Khung cảnh đột nhiên thay đổi, trên bầu trời tối sầm, những hạt mưa trĩu nặng mà rơi xuống. Giản Triều Vân tìm kiếm hai người ở xung quanh nhưng lại chẳng thể thấy bất cứ ai, đột nhiên một bóng người đâm xuyên qua y. Chính là Nguyên gia chủ, hắn đi cùng với phu nhân tiến vào trong phủ. Giản Triều Vân cũng đi theo, Nguyên gia chủ cùng với phu nhân đã phát hiện Nguyên Phỉ đang có cảm tình với một nữ nhân, nhưng nữ nhân ấy lại là một thường dân bình thường, không môn đăng hộ đối với nhà họ.
Nguyên gia chủ ném chén trà vào Nguyên Phỉ, tức giận quát: “Ngươi còn dám nói ngươi yêu nữ nhân kia, đó chỉ là một thường dân, sao có thể xứng với Nguyên gia ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phụ thân, ta là thật lòng yêu nàng, xin ngài hãy cho ta cưới xin nàng ấy.”
Nguyên Tuệ càng tức giận hơn, hắn đạp bàn đứng dậy: “Hồ đồ, ngươi có biết mình đang nói gì không. Sao ta có thể để ngươi cưới một dân thường, vậy thì còn đâu mặt mũi cho Nguyên gia. Ta đã sắp xếp hôn ước của ngươi với tiểu thư Lý gia, ngươi lo mà chuẩn bị.”
Khung cảnh tiếp tục thay đổi, trong một lần hắn đi dạo cùng vị tiểu thư Lý gia bị nữ nhân ấy bắt gặp, nàng cho là chàng đang lừa dối mình, nên sau đó không muốn gặp hắn. Nhưng sau rồi hai người vẫn hoá giải khúc mắc, cùng nhau tìm cách để phá vỡ hôn ước kia.
Nguyên gia chủ biết được nhi tử mình vẫn chưa từ bỏ thì sai người đến dạy dỗ nữ nhân kia, khiến nàng phải từ bỏ nhưng vì nàng kịch liệt phản kháng mà bị bóp cổ đến chết. Ngày hôm ấy nàng đã nghe tin người nàng yêu đã rước tiểu thư quyền quý lên kiệu hoa, hai người chính thức thành thân.
Giản Triều Vân xem hết những nội dung này cũng không đành lòng xem tiếp, rõ ràng đó là một câu chuyện tình yêu rất đẹp nhưng cả hai lại chẳng thể ở bên.
Nguyên Phỉ và thê tử hắn liên hôn căn bản không phải vì tình yêu, họ đều đã có ái nhân trong lòng, cảm thấy việc ở cùng đối phương là không cần thiết nên mấy năm kết hôn đều dọn ra phòng riêng.
Khung cảnh xoay chuyển, một kẻ thân che phủ bởi áo choàng đen tuyền đã gặp mặt Nguyên Phỉ đang đau khổ và nói cho hắn biết cách để khiến cho nàng có thể hồi sinh. Nguyên Phỉ chấp nhận mọi sự đau khổ sau này để có thể hồi sinh người mình yêu nhưng không ngờ đó lại là bi kịch của cả hai người.
Giản Triều Vân nhìn mọi thứ dần sụp đổ, không biết chuyện gì đang xảy ra, xung quanh từ một thành trì dần biến thành một mảnh màu trắng, xung quanh là những hàng chữ bay lơ lửng, nó đột nhiên hướng về phía Giản Triều Vân rồi chui vào trong cơ thể y.
Cơ thể Giản Triều Vân nóng lên, đau đớn lan ra khắp cơ thể, y gục xuống dưới đất muốn moi móc hết đám chữ đang chui vào bên trong ra ngoài. Vì quá đau đớn Giản Triều Vân ngất đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại đã ở một nơi xa lạ.
_______
Tác giả: Ai cmt cái gì cho t có động lực up nốt 4 chương đi chứ oải lắm
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro