Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Giết ta đi
Chân Dài Đi Không Mệt
2024-07-02 21:22:17
Nam nhân kia thấy hình dáng của thứ kia thì chợt giật mình: “Cái thứ quỷ gì vậy, xấu xí kinh khủng.”
Một kiếm của hắn khiến thứ đó lùi lại, nó gầm ghừ với nam nhân trước mặt. Rồi lại lao đến muốn một chưởng đánh nam nhân đó.
Nam nhân kia rất nhanh nhẹn, xách lấy cổ áo Giản Triều Vân nhảy lùi lại phía xa, tránh được một chưởng của nó.
Giản Triều Vân ôm cổ ho sặc sụa, nam nhân kia không quan tâm mà tiếp tục chiến đấu. Hắn dùng một lá phù ném vào thứ đó, xung quanh thứ đó xuất hiện những đốm lửa nhỏ, dần trở nên to hơn rồi bao quanh lấy nó. Nó thét lên đau đớn, cả cơ thể khụy xuống. Nam nhân rút kiếm ra chĩa vào nó, định chém một phát.
“Dừng tay!” Không biết Nguyên Phỉ từ đâu chạy lại gần, chắn trước thứ tà yêu kia.
Nam nhân kia dương như bực bội, quát lớn: “Ngươi mau tránh ra, muốn chết hả?”
Nguyên Phỉ càng gấp hơn, cật lực che chắn cho tà yêu ở phía sau: “Không được giết nàng ấy, nàng ấy không làm sai gì cả.”
Nam nhân kia phát cáu, kề kiếm trước cổ họng Nguyên Phỉ: “Nó đã giết hại rất nhiều người, ngươi còn dám bao che cho nó, à không...ngươi chính là người triệu hồi nó đúng chứ?”
Giản Triều Vân thoáng giật mình, không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Mà Nguyên Phỉ buồn bã, quỳ xuống cầu xin người kia: “Ta cầu xin ngươi, đừng giết nàng ấy, tất cả đều là lỗi của ta, là ta có lỗi với nàng ấy, những việc nàng ấy làm là do trận pháp điều khiển, nàng ấy tuyệt đối không có ý muốn giết người. Mọi chuyện xảy ra như vậy thì để ta đền tội thay cho nàng ấy.”
Nguyên Phỉ nói xong ngay lập tức giật lấy thanh kiếm đâm mạnh vào ngực mình, nam nhân kia không kịp phản ứng cũng chẳng ngờ Nguyên Phỉ sẽ làm như vậy. Nguyên Phỉ ngã gục xuống, tà yêu kia gào lên một tiếng, nó ôm đầu đau đớn. Sau đó lại nhìn Nguyên Phỉ đã dùng kiếm tự vẫn, nó run rẩy, lại gần Nguyên Phỉ. Giọng thì thào gọi: “A Phỉ...A Phỉ!” Nước mắt nó chảy ra, nó ôm chặt lấy thi thể của hắn, vừa khóc vừa gọi tên hắn.
“Xin lỗi, ta xin lỗi...” Nó hướng ánh mắt đến nam nhân đang ngây ra, túm lấy chân hắn. Nó cúi mình xuống, bộ dáng như cầu xin: “Làm ơn...giết ta đi, ta đã giết hại quá nhiều người rồi, làm ơn giết ta đi.”
Giản Triều Vân nghe thấy giọng nói của tà yêu kia thì đã ngơ ngác, lọ mọ đoán rằng đó là vị cô nương mà y đã cứu giúp hôm trước. Bảo sao cô nương ấy lại bảo y mau rời khỏi đây, hoá ra mọi chuyện lại chẳng đơn giản như vậy.
Nam nhân kia mím chặt môi, mắt nhắm chặt lại, giơ kiếm lên định chém xuống. Tà yêu kia ôm chặt lấy Nguyên Phỉ đã không còn thở ở trong lòng, mắt nhắm chặt lại, như buông xuôi tất cả. Nhưng ngay khi kiếm vừa đến gần tà yêu đã bị đánh bật lại, tà yêu run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, thét lên một tiếng đau đớn. Trong đầu nó vọng lại những tiếng giết chóc.
Giết hắn đi, mau giết hắn, giết giết giết giết giết giết giết giết.......ta phải giết chết ngươi, ta phải giết chết ngươi....
Tà yêu phát điên hất một chưởng vào người họ, cả Giản Triều Vân và nam nhân kia đều bị nó đánh làm cho văng ra xa, Giản Triều Vân hộc máu miệng. Nhìn tà yêu đã vẹo cổ sang 90° mà sợ hãi, tà yêu đi đến gần Giản Triều Vân.
Những tiếng xì xào trong không gian lúc này Giản Triều Vân cũng đã nghe rõ, là tiếng phát ra từ những chiếc đầu gắn trên tà yêu ấy. Nó gào thét một cách thảm thiết, cái nói giết, cái mắng chửi, cái đòi chết...cảnh tượng hết sức kinh dị.
Tà yêu lại gần Giản Triều Vân, định dùng móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua ngực y, ngay lúc tất sát nó dừng lại, như đang chống cự một thứ gì đó.
“Mau chạy đi...ân công.”
Nghe vậy Giản Triều Vân ôm cái bụng bị đánh chạy đi, cầm lấy bội kiếm vừa nãy bị bỏ lại. Nam nhân kia cũng đứng ở gần Giản Triều Vân, che chắn cho y ở phía sau hắn.
“Mau chạy đi gọi người, ta sẽ cố tìm cách ngăn cản nó đụng đến ngươi, chạy đi đừng có quay lại nhìn.”
Giản Triều Vân gật đầu, chạy đi xuống núi, chỉ mong nam nhân đó có thể chống cự lại tà yêu đó. Lúc chạy xuống núi Giản Triều Vân thấy một toán người, nhìn y phục họ mặc thì chính là đệ tử nội môn trong ký ức của nguyên chủ.
Giản Triều Vân nói với họ, đám đệ tử nội môn nhanh chóng lên núi theo hướng mà Giản Triều Vân chỉ.
Khi họ lên núi nam nhân kia đang bị thứ đó bóp cổ, nó giơ hắn lên cao, rồi quăng thật mạnh ra xa. Đám đệ tử đỡ lấy hắn, bọn họ quây tà yêu lại, dùng bùa khiến nó không thể di chuyển, miệng lẩm bẩm thiết lập trận pháp.
Tà yêu kêu gào, cố chống cự lại, trong số những đệ tử nội môn có vài người hộc máu miệng nhưng vẫn không dừng lại.
Nam nhân kia ôm bụng, lau đi máu miệng, dùng phù chú dán lên kiếm, lá bùa tan biến chuyển thành những kí tự phát sáng trên thanh kiếm. Hắn nhảy lên đâm xuống đầu tà yêu kia, nó tru lên một tiếng đau đớn rồi gục xuống.
Một kiếm của hắn khiến thứ đó lùi lại, nó gầm ghừ với nam nhân trước mặt. Rồi lại lao đến muốn một chưởng đánh nam nhân đó.
Nam nhân kia rất nhanh nhẹn, xách lấy cổ áo Giản Triều Vân nhảy lùi lại phía xa, tránh được một chưởng của nó.
Giản Triều Vân ôm cổ ho sặc sụa, nam nhân kia không quan tâm mà tiếp tục chiến đấu. Hắn dùng một lá phù ném vào thứ đó, xung quanh thứ đó xuất hiện những đốm lửa nhỏ, dần trở nên to hơn rồi bao quanh lấy nó. Nó thét lên đau đớn, cả cơ thể khụy xuống. Nam nhân rút kiếm ra chĩa vào nó, định chém một phát.
“Dừng tay!” Không biết Nguyên Phỉ từ đâu chạy lại gần, chắn trước thứ tà yêu kia.
Nam nhân kia dương như bực bội, quát lớn: “Ngươi mau tránh ra, muốn chết hả?”
Nguyên Phỉ càng gấp hơn, cật lực che chắn cho tà yêu ở phía sau: “Không được giết nàng ấy, nàng ấy không làm sai gì cả.”
Nam nhân kia phát cáu, kề kiếm trước cổ họng Nguyên Phỉ: “Nó đã giết hại rất nhiều người, ngươi còn dám bao che cho nó, à không...ngươi chính là người triệu hồi nó đúng chứ?”
Giản Triều Vân thoáng giật mình, không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Mà Nguyên Phỉ buồn bã, quỳ xuống cầu xin người kia: “Ta cầu xin ngươi, đừng giết nàng ấy, tất cả đều là lỗi của ta, là ta có lỗi với nàng ấy, những việc nàng ấy làm là do trận pháp điều khiển, nàng ấy tuyệt đối không có ý muốn giết người. Mọi chuyện xảy ra như vậy thì để ta đền tội thay cho nàng ấy.”
Nguyên Phỉ nói xong ngay lập tức giật lấy thanh kiếm đâm mạnh vào ngực mình, nam nhân kia không kịp phản ứng cũng chẳng ngờ Nguyên Phỉ sẽ làm như vậy. Nguyên Phỉ ngã gục xuống, tà yêu kia gào lên một tiếng, nó ôm đầu đau đớn. Sau đó lại nhìn Nguyên Phỉ đã dùng kiếm tự vẫn, nó run rẩy, lại gần Nguyên Phỉ. Giọng thì thào gọi: “A Phỉ...A Phỉ!” Nước mắt nó chảy ra, nó ôm chặt lấy thi thể của hắn, vừa khóc vừa gọi tên hắn.
“Xin lỗi, ta xin lỗi...” Nó hướng ánh mắt đến nam nhân đang ngây ra, túm lấy chân hắn. Nó cúi mình xuống, bộ dáng như cầu xin: “Làm ơn...giết ta đi, ta đã giết hại quá nhiều người rồi, làm ơn giết ta đi.”
Giản Triều Vân nghe thấy giọng nói của tà yêu kia thì đã ngơ ngác, lọ mọ đoán rằng đó là vị cô nương mà y đã cứu giúp hôm trước. Bảo sao cô nương ấy lại bảo y mau rời khỏi đây, hoá ra mọi chuyện lại chẳng đơn giản như vậy.
Nam nhân kia mím chặt môi, mắt nhắm chặt lại, giơ kiếm lên định chém xuống. Tà yêu kia ôm chặt lấy Nguyên Phỉ đã không còn thở ở trong lòng, mắt nhắm chặt lại, như buông xuôi tất cả. Nhưng ngay khi kiếm vừa đến gần tà yêu đã bị đánh bật lại, tà yêu run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, thét lên một tiếng đau đớn. Trong đầu nó vọng lại những tiếng giết chóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giết hắn đi, mau giết hắn, giết giết giết giết giết giết giết giết.......ta phải giết chết ngươi, ta phải giết chết ngươi....
Tà yêu phát điên hất một chưởng vào người họ, cả Giản Triều Vân và nam nhân kia đều bị nó đánh làm cho văng ra xa, Giản Triều Vân hộc máu miệng. Nhìn tà yêu đã vẹo cổ sang 90° mà sợ hãi, tà yêu đi đến gần Giản Triều Vân.
Những tiếng xì xào trong không gian lúc này Giản Triều Vân cũng đã nghe rõ, là tiếng phát ra từ những chiếc đầu gắn trên tà yêu ấy. Nó gào thét một cách thảm thiết, cái nói giết, cái mắng chửi, cái đòi chết...cảnh tượng hết sức kinh dị.
Tà yêu lại gần Giản Triều Vân, định dùng móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua ngực y, ngay lúc tất sát nó dừng lại, như đang chống cự một thứ gì đó.
“Mau chạy đi...ân công.”
Nghe vậy Giản Triều Vân ôm cái bụng bị đánh chạy đi, cầm lấy bội kiếm vừa nãy bị bỏ lại. Nam nhân kia cũng đứng ở gần Giản Triều Vân, che chắn cho y ở phía sau hắn.
“Mau chạy đi gọi người, ta sẽ cố tìm cách ngăn cản nó đụng đến ngươi, chạy đi đừng có quay lại nhìn.”
Giản Triều Vân gật đầu, chạy đi xuống núi, chỉ mong nam nhân đó có thể chống cự lại tà yêu đó. Lúc chạy xuống núi Giản Triều Vân thấy một toán người, nhìn y phục họ mặc thì chính là đệ tử nội môn trong ký ức của nguyên chủ.
Giản Triều Vân nói với họ, đám đệ tử nội môn nhanh chóng lên núi theo hướng mà Giản Triều Vân chỉ.
Khi họ lên núi nam nhân kia đang bị thứ đó bóp cổ, nó giơ hắn lên cao, rồi quăng thật mạnh ra xa. Đám đệ tử đỡ lấy hắn, bọn họ quây tà yêu lại, dùng bùa khiến nó không thể di chuyển, miệng lẩm bẩm thiết lập trận pháp.
Tà yêu kêu gào, cố chống cự lại, trong số những đệ tử nội môn có vài người hộc máu miệng nhưng vẫn không dừng lại.
Nam nhân kia ôm bụng, lau đi máu miệng, dùng phù chú dán lên kiếm, lá bùa tan biến chuyển thành những kí tự phát sáng trên thanh kiếm. Hắn nhảy lên đâm xuống đầu tà yêu kia, nó tru lên một tiếng đau đớn rồi gục xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro