Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Nửa đêm tắm suối
Chân Dài Đi Không Mệt
2024-07-02 21:22:17
Vị công tử đó thấy bọn họ thì dừng lại, bái kiến bọn họ trước. Mà ngoài trừ vị đệ tử ngoại môn Trạch Tu kia ra thì các đệ tử khác đều bái kiến công tử kia. Công tử lại không chấp nhặt với hắn, cũng giới thiệu trước: “Tại hạ là Nguyên Phỉ, cha ta chính là Nguyên Tuệ, Nguyên gia chủ. Vừa nãy không thể tiếp đón các vị, tại hạ cũng xin nhận lỗi trước, hẳn là mọi người đều mệt mỏi, nếu như có việc gì xảy ra hãy cứ báo cho các gia đinh trong phủ. Nguyên gia sẽ luôn hỗ trợ các vị, cáo từ.”
Giản Triều Vân về phòng, nghĩ đến hung thủ có thể là một kẻ tu chân thì cũng hơi lo lắng, hiện tại mục tiêu mà y muốn hướng đến là tu luyện để vào nội môn. Vả lại trong vụ án lần này năng lực của y cũng rất cần thiết, vận khí của nguyên chủ yếu kém, tu luyện cũng chẳng đâu vào đâu mới chỉ là luyện khí tầng thứ 3. Mà đối thủ có thể sẽ khó mà đánh lại, nếu cứ như vậy sẽ gặp nguy hiểm, mà đồng môn của y chắc chắn cũng không bảo vệ y.
Tuy không quá rõ về hệ thống tu luyện nhưng trong kí ức vẫn còn sót lại một vài thứ đáng để thử. Giản Triều Vân ngồi tư thế thiền định, cả cơ thể đều thả lỏng, tâm trí trở nên trống rỗng, y dùng tất cả các giác quan để cảm nhận xung quanh mình.
Cảm nhận được dòng chảy của linh lực đang chảy khắp các tứ chi, Giản Triều Vân coi nó như một dòng suối chảy cuồn cuộn, y cố chống đỡ khiến cho cơ thể rịn ra một tầng mồ hôi mịn. Sau nỗ lực ngăn cản nguồn linh lực dần chảy từ từ, không còn ồ ạt như trước.
Giản Triều Vân tiếp tục làm bước tiếp theo, dẫn dắt dòng chảy linh lực từ bên ngoài không khí hấp thu vào trong cơ thể, hoà làm một với dòng chảy kia. Trải qua một thời gian lâu, cuối cùng đột phá lên luyện khí tầng 4.
Giản Triều Vân thấy cơ thể nhớp nháp mồ hôi của mình thì rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng quá khuya để có thể làm phiền gia đinh trong phủ giúp đỡ. Không biết trời xui đất khiến như nào lại cầm lấy một bộ đồ chạy lên núi tìm một dòng suối nhỏ, trời khuya lạnh lẽo khiến ngay cả nước trong hồ cũng lạnh như băng.
Giản Triều Vân run run bước xuống hồ, nước trong hồ lạnh đến độ y chỉ muốn nhảy ra khỏi đó. Giản Triều Vân nhắm mắt lại tĩnh dưỡng, dường như cảm nhận được linh khí trong không gian đang dao động, y lại có ý tu luyện thêm chút nữa. Dù sao ở nơi rừng núi cũng nhiều linh khí hơn, thuận tiện giúp y đột phá tầng tiếp theo.
Nhưng rồi một lúc lâu sau Giản Triều Vân cũng chẳng cảm nhận được sự đột phá nào, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp đóng băng.
Thấy ngâm người lâu không tốt, Giản Triều Vân ra khỏi nước thay quần áo. Đang lúc y chuẩn bị rời đi, một tiếng lạo xạo như bước chân của ai dẫm lên lá khiến y giật mình. Giản Triều Vân đột nhiên trốn đi theo bản năng, chỉ thấy vị công tử của Nguyên gia đi lên núi, trong tay cầm theo vật gì đó, nhưng do trời quá tối mà cả Giản Triều Vân và vị công tử kia đều không cầm đuốc nên y không thấy rõ hình dạng đồ vật đó.
Giản Triều Vân im lặng quan sát, chờ hắn đi xa Giản Triều Vân mới rời khỏi núi đi về phòng. Nhưng trong lòng vẫn vướng mắc chỗ vị công tử đó.
“Đường đi lên núi rất tối, do là thể chất người tu tiên nên mình mới có thể nhìn rõ một chút. Sao một phàm nhân như hắn lại đi lên đó mà không cần đến bất kì vật sáng nào, đã vậy còn là lúc đêm canh ba.”
Giản Triều Vân hơi rùng mình, nếu không phải nhìn thấy rõ hắn thần sắc bình thường, y đã cho rằng hắn bị ma dẫn lên núi rồi.
Giản Triều Vân quyết không nghĩ nữa, dù gì cũng không phải chuyện một người ngoài như y có thể can thiệp vào.
Trong lúc suy nghĩ miên man Giản Triều Vân rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong mơ Giản Triều Vân cảm thấy bản thân như bị một vật rất nặng đè lên, cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở khiến y cào lên mặt đất để lại một vệt máu dài. Lửa cứ bốc cháy không ngừng, lúc đó y nghe được một tiếng gọi.
“Giản Triều Vân! Giản Triều Vân...!”
Giản Triều Vân giật mình tỉnh giấc, đã bao lâu y không mơ thấy giấc mơ này, sao tự nhiên lại mơ lại nó. Giản Triều Vân nhắm mắt lại, bên ngoài vẫn còn có tiếng đập cửa cùng tiếng gọi y.
Giản Triều Vân đi ra mở cửa, thấy người ngoài cửa đang giơ chân lên, hẳn là định đạp cửa. Thấy y đi ra hắn bỏ chân xuống, giọng đanh lại: “Lão tử gọi ngươi sao ngươi không ra ngay? Tai ngươi bị điếc à? Hôm nay lại tiếp tục đi thăn dò kiếm thêm manh mối, nhưng mà chỉ mình ngươi thôi.”
Mấy từ cuối nói với giọng cao vót, chắc hẳn là trò bắt nạt mới của bọn họ. Biết rõ làm vậy sẽ chẳng thu được kết quả nhưng vẫn bắt y làm, chỉ là không biết khi y không đem bất kì một manh mối nào về bọn chúng sẽ làm gì.
Giản Triều Vân cũng không có ý định chống chế, nếu làm vậy chắc hẳn là sẽ bị bọn chúng cho no đòn. Tuy đã đột phá luyện khí tầng 4 nhưng để đánh lại cả đám người cũng có năng lực y như vậy thì vẫn là không nên, thậm chí còn bị đánh nặng hơn.
Giản Triều Vân về phòng, nghĩ đến hung thủ có thể là một kẻ tu chân thì cũng hơi lo lắng, hiện tại mục tiêu mà y muốn hướng đến là tu luyện để vào nội môn. Vả lại trong vụ án lần này năng lực của y cũng rất cần thiết, vận khí của nguyên chủ yếu kém, tu luyện cũng chẳng đâu vào đâu mới chỉ là luyện khí tầng thứ 3. Mà đối thủ có thể sẽ khó mà đánh lại, nếu cứ như vậy sẽ gặp nguy hiểm, mà đồng môn của y chắc chắn cũng không bảo vệ y.
Tuy không quá rõ về hệ thống tu luyện nhưng trong kí ức vẫn còn sót lại một vài thứ đáng để thử. Giản Triều Vân ngồi tư thế thiền định, cả cơ thể đều thả lỏng, tâm trí trở nên trống rỗng, y dùng tất cả các giác quan để cảm nhận xung quanh mình.
Cảm nhận được dòng chảy của linh lực đang chảy khắp các tứ chi, Giản Triều Vân coi nó như một dòng suối chảy cuồn cuộn, y cố chống đỡ khiến cho cơ thể rịn ra một tầng mồ hôi mịn. Sau nỗ lực ngăn cản nguồn linh lực dần chảy từ từ, không còn ồ ạt như trước.
Giản Triều Vân tiếp tục làm bước tiếp theo, dẫn dắt dòng chảy linh lực từ bên ngoài không khí hấp thu vào trong cơ thể, hoà làm một với dòng chảy kia. Trải qua một thời gian lâu, cuối cùng đột phá lên luyện khí tầng 4.
Giản Triều Vân thấy cơ thể nhớp nháp mồ hôi của mình thì rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng quá khuya để có thể làm phiền gia đinh trong phủ giúp đỡ. Không biết trời xui đất khiến như nào lại cầm lấy một bộ đồ chạy lên núi tìm một dòng suối nhỏ, trời khuya lạnh lẽo khiến ngay cả nước trong hồ cũng lạnh như băng.
Giản Triều Vân run run bước xuống hồ, nước trong hồ lạnh đến độ y chỉ muốn nhảy ra khỏi đó. Giản Triều Vân nhắm mắt lại tĩnh dưỡng, dường như cảm nhận được linh khí trong không gian đang dao động, y lại có ý tu luyện thêm chút nữa. Dù sao ở nơi rừng núi cũng nhiều linh khí hơn, thuận tiện giúp y đột phá tầng tiếp theo.
Nhưng rồi một lúc lâu sau Giản Triều Vân cũng chẳng cảm nhận được sự đột phá nào, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp đóng băng.
Thấy ngâm người lâu không tốt, Giản Triều Vân ra khỏi nước thay quần áo. Đang lúc y chuẩn bị rời đi, một tiếng lạo xạo như bước chân của ai dẫm lên lá khiến y giật mình. Giản Triều Vân đột nhiên trốn đi theo bản năng, chỉ thấy vị công tử của Nguyên gia đi lên núi, trong tay cầm theo vật gì đó, nhưng do trời quá tối mà cả Giản Triều Vân và vị công tử kia đều không cầm đuốc nên y không thấy rõ hình dạng đồ vật đó.
Giản Triều Vân im lặng quan sát, chờ hắn đi xa Giản Triều Vân mới rời khỏi núi đi về phòng. Nhưng trong lòng vẫn vướng mắc chỗ vị công tử đó.
“Đường đi lên núi rất tối, do là thể chất người tu tiên nên mình mới có thể nhìn rõ một chút. Sao một phàm nhân như hắn lại đi lên đó mà không cần đến bất kì vật sáng nào, đã vậy còn là lúc đêm canh ba.”
Giản Triều Vân hơi rùng mình, nếu không phải nhìn thấy rõ hắn thần sắc bình thường, y đã cho rằng hắn bị ma dẫn lên núi rồi.
Giản Triều Vân quyết không nghĩ nữa, dù gì cũng không phải chuyện một người ngoài như y có thể can thiệp vào.
Trong lúc suy nghĩ miên man Giản Triều Vân rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong mơ Giản Triều Vân cảm thấy bản thân như bị một vật rất nặng đè lên, cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở khiến y cào lên mặt đất để lại một vệt máu dài. Lửa cứ bốc cháy không ngừng, lúc đó y nghe được một tiếng gọi.
“Giản Triều Vân! Giản Triều Vân...!”
Giản Triều Vân giật mình tỉnh giấc, đã bao lâu y không mơ thấy giấc mơ này, sao tự nhiên lại mơ lại nó. Giản Triều Vân nhắm mắt lại, bên ngoài vẫn còn có tiếng đập cửa cùng tiếng gọi y.
Giản Triều Vân đi ra mở cửa, thấy người ngoài cửa đang giơ chân lên, hẳn là định đạp cửa. Thấy y đi ra hắn bỏ chân xuống, giọng đanh lại: “Lão tử gọi ngươi sao ngươi không ra ngay? Tai ngươi bị điếc à? Hôm nay lại tiếp tục đi thăn dò kiếm thêm manh mối, nhưng mà chỉ mình ngươi thôi.”
Mấy từ cuối nói với giọng cao vót, chắc hẳn là trò bắt nạt mới của bọn họ. Biết rõ làm vậy sẽ chẳng thu được kết quả nhưng vẫn bắt y làm, chỉ là không biết khi y không đem bất kì một manh mối nào về bọn chúng sẽ làm gì.
Giản Triều Vân cũng không có ý định chống chế, nếu làm vậy chắc hẳn là sẽ bị bọn chúng cho no đòn. Tuy đã đột phá luyện khí tầng 4 nhưng để đánh lại cả đám người cũng có năng lực y như vậy thì vẫn là không nên, thậm chí còn bị đánh nặng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro