Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Sinh thần
Chân Dài Đi Không Mệt
2024-07-02 21:22:17
Hai người trở về Linh Khê Tông, vừa vào đến sân Linh Vũ Phong đã thấy Cố Diễm đứng đó, mặt căng ra hết sức, rõ là vẻ giận dỗi.
Thẩm An Nguyên khó hiểu nhìn hắn, khi đi lại gần Cố Diễm chào hỏi Thẩm An Nguyên, mặt mày vẫn là vẻ ấm ức không muốn nói ấy. Nhưng rõ ràng sư tôn của hắn không hề nhận ra, hắn thậm chí còn lườm nguýt Giản Triều Vân vô tội chẳng làm gì cả.
Mấy ngày hôm sau, y biết được rằng sắp tới là sinh thần* của Tiết Minh. Thường thì sinh thần của hắn tổ chức rất lớn, sẽ mời vô số những người tu chân khác, các môn phái lớn cũng đến. Không biết có thể gặp được mấy kẻ hôm trước chặn y trong bí cảnh không.
*Sinh thần: Còn gọi là ngày sinh nhật
Giản Triều Vân có lấy được mấy bải vật trong bí cảnh, nghĩ lấy ra đem tặng trong sinh thần của Tiết Minh cũng được.
Ngay hôm Thẩm An Nguyên và Giản Triều Vân trở về, Thẩm An Nguyên đã gọi Tiết Minh đến phòng mình.
Hắn dặn dò Tiết Minh về chuyện của Giản Triều Vân: “Từ sau ngươi cứ chú ý đến những vết thương của Giản Triều Vân đi.”
Thẩm An Nguyên không hề giải thích bất cứ chuyện gì, mặc cho Tiết Minh vẫn không hiểu hắn đang truyền đạt ý gì.
Tiết Minh trở về phòng với vẻ mặt không mấy vui vẻ, nghĩ mãi cũng không thể tìm ra lí do khiến sư tôn nói ra như vậy. Chẳng lẽ mấy ngày vào bí cảnh Giản Triều Vân xảy ra chuyện gì.của
Cho đến ngày tổ chức tiệc sinh thần của Tiết Minh, chính hắn cũng chẳng thể hỏi được một câu. Ngày hôm ấy, sảnh tiệc mời rất nhiều người tu chân, thậm chí những kẻ mạnh đứng đầu cũng đến dự tiệc, việc này như nói lên về quyền thế của Tiết Minh mạnh đến mức nào.
Giản Triều Vân chẳng quen ai ngoài mấy sư huynh và sư tôn Thẩm An Nguyên của y nên không chạy lung tung, cật lực trở nên vô hình trong tiệc sinh thần. Đam Mỹ Hay
Bất chật đằng sau y xuất hiện một nam nhân tuấn mã, hắn gọi Thẩm An Nguyên lại nói chuyện một lúc. Có vẻ như cũng là người có danh vọng cao nếu không Thẩm An Nguyên cũng không coi trọng đến vậy.
Sau đó Thẩm An Nguyên đi đâu đó, để lại Giản Triều Vân bơ vơ một mình một góc.
Nam nhân vừa nói chuyện với Thẩm An Nguyên tò mò nhìn Giản Triều Vân, y giật mình, cảnh giác nhìn hắn.
Nam nhân tuấn mỹ ấy mỉm cười, bắt chuyện với y: “Ngươi là tân đệ tử của Thẩm tiên tôn sao? Trông rất lạ, bình thường hắn toàn dẫn theo một con cáo, hai con cún mà.”
Giản Triều Vân không hiểu cái gì, cái gì mà con cáo với con cún? Sư tôn của hắn nuôi mấy thứ đó bao giờ vậy.
Nhưng để phải phép Giản Triều Vân vẫn lịch sự trả lời: “Vãn bối là đệ tử thân truyền của Thẩm tiên tôn, tên là Giản Triều Vân, ta mới được sư tôn thu nhận không lâu. Không biết ngài có chuyện gì muốn nói sao?”
Diệp Tự Vinh nhìn đứa nhỏ này, thấy thuận mắt mới muốn lại gần bắt chuyện. Hắn tự nhiên như không đưa tay lên véo má Giản Triều Vân, còn y thì hoá đá ngay tại chỗ.
“Đứa nhỏ này, ngươi có muốn theo ta không? Thẩm An Nguyên hắn vô tình, không thể chăm sóc ngươi kĩ được.”
Giản Triều Vân gạt tay hắn ra, trong lòng hơi khó chịu, mới gặp lần đầu đã đựng tay đụng chân, không biết xấu hổ.
“Ta sắp thành niên* rồi, không cần ai phải chăm sóc hết.”
Nam nhân phát hiện ra đứa nhỏ này đang bực bội, hắn cười lớn, tay vẫn không an phận xoa đầu y.
“Ngươi thật đáng yêu đó!”
Lúc đó một tiếng cạch rất lớn vang lên, Tiết Minh khi nãy còn đang kính rượu mọi người, bây giờ lại ở ngay bên Giản Triều Vân. Hắn cầm bình rượu đặt mạnh xuống bàn mà Giản Triều Vân đang đứng gần, vẻ mặt thù địch nhìn kẻ kia.
“Diệp tiền bối, ngài đã có tuổi rồi, vẫn là không nên làm những việc này với trẻ nhỏ.”
Diệp Tự Vinh lại không cảm thấy như vậy, tự nhiên như không nói: “Không sao, tu chân giới chúng ta không quan trọng tới tuổi tác, ta đợi được.”
Tiết Minh thực sự đã rất giận dữ, nhưng nhiều người như vậy hắn không muốn làm to chuyện. Tiết Minh đen mặt, gằn từng chữ: “Giản Triều Vân là đệ tử của Linh Vũ Phong ta, ngài đừng mong sẽ có ngày lấy được bất cứ thứ gì.”
Diệp Tự Vinh sâu xa nhìn hắn, dường như hắn đã nhận ra gì đó, hắn cười lớn, sau đó rời đi ngay.
Tiết Minh nhìn hắn như tên điên, hắn nhìn Giản Triều Vân một hồi lâu, khi y vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đột nhiên hắn kéo Giản Triều Vân đi ra ngoài.
_________
Tác giả: đau tay quá, cả lưng nữa (╥﹏╥)
Thẩm An Nguyên khó hiểu nhìn hắn, khi đi lại gần Cố Diễm chào hỏi Thẩm An Nguyên, mặt mày vẫn là vẻ ấm ức không muốn nói ấy. Nhưng rõ ràng sư tôn của hắn không hề nhận ra, hắn thậm chí còn lườm nguýt Giản Triều Vân vô tội chẳng làm gì cả.
Mấy ngày hôm sau, y biết được rằng sắp tới là sinh thần* của Tiết Minh. Thường thì sinh thần của hắn tổ chức rất lớn, sẽ mời vô số những người tu chân khác, các môn phái lớn cũng đến. Không biết có thể gặp được mấy kẻ hôm trước chặn y trong bí cảnh không.
*Sinh thần: Còn gọi là ngày sinh nhật
Giản Triều Vân có lấy được mấy bải vật trong bí cảnh, nghĩ lấy ra đem tặng trong sinh thần của Tiết Minh cũng được.
Ngay hôm Thẩm An Nguyên và Giản Triều Vân trở về, Thẩm An Nguyên đã gọi Tiết Minh đến phòng mình.
Hắn dặn dò Tiết Minh về chuyện của Giản Triều Vân: “Từ sau ngươi cứ chú ý đến những vết thương của Giản Triều Vân đi.”
Thẩm An Nguyên không hề giải thích bất cứ chuyện gì, mặc cho Tiết Minh vẫn không hiểu hắn đang truyền đạt ý gì.
Tiết Minh trở về phòng với vẻ mặt không mấy vui vẻ, nghĩ mãi cũng không thể tìm ra lí do khiến sư tôn nói ra như vậy. Chẳng lẽ mấy ngày vào bí cảnh Giản Triều Vân xảy ra chuyện gì.của
Cho đến ngày tổ chức tiệc sinh thần của Tiết Minh, chính hắn cũng chẳng thể hỏi được một câu. Ngày hôm ấy, sảnh tiệc mời rất nhiều người tu chân, thậm chí những kẻ mạnh đứng đầu cũng đến dự tiệc, việc này như nói lên về quyền thế của Tiết Minh mạnh đến mức nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Triều Vân chẳng quen ai ngoài mấy sư huynh và sư tôn Thẩm An Nguyên của y nên không chạy lung tung, cật lực trở nên vô hình trong tiệc sinh thần. Đam Mỹ Hay
Bất chật đằng sau y xuất hiện một nam nhân tuấn mã, hắn gọi Thẩm An Nguyên lại nói chuyện một lúc. Có vẻ như cũng là người có danh vọng cao nếu không Thẩm An Nguyên cũng không coi trọng đến vậy.
Sau đó Thẩm An Nguyên đi đâu đó, để lại Giản Triều Vân bơ vơ một mình một góc.
Nam nhân vừa nói chuyện với Thẩm An Nguyên tò mò nhìn Giản Triều Vân, y giật mình, cảnh giác nhìn hắn.
Nam nhân tuấn mỹ ấy mỉm cười, bắt chuyện với y: “Ngươi là tân đệ tử của Thẩm tiên tôn sao? Trông rất lạ, bình thường hắn toàn dẫn theo một con cáo, hai con cún mà.”
Giản Triều Vân không hiểu cái gì, cái gì mà con cáo với con cún? Sư tôn của hắn nuôi mấy thứ đó bao giờ vậy.
Nhưng để phải phép Giản Triều Vân vẫn lịch sự trả lời: “Vãn bối là đệ tử thân truyền của Thẩm tiên tôn, tên là Giản Triều Vân, ta mới được sư tôn thu nhận không lâu. Không biết ngài có chuyện gì muốn nói sao?”
Diệp Tự Vinh nhìn đứa nhỏ này, thấy thuận mắt mới muốn lại gần bắt chuyện. Hắn tự nhiên như không đưa tay lên véo má Giản Triều Vân, còn y thì hoá đá ngay tại chỗ.
“Đứa nhỏ này, ngươi có muốn theo ta không? Thẩm An Nguyên hắn vô tình, không thể chăm sóc ngươi kĩ được.”
Giản Triều Vân gạt tay hắn ra, trong lòng hơi khó chịu, mới gặp lần đầu đã đựng tay đụng chân, không biết xấu hổ.
“Ta sắp thành niên* rồi, không cần ai phải chăm sóc hết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam nhân phát hiện ra đứa nhỏ này đang bực bội, hắn cười lớn, tay vẫn không an phận xoa đầu y.
“Ngươi thật đáng yêu đó!”
Lúc đó một tiếng cạch rất lớn vang lên, Tiết Minh khi nãy còn đang kính rượu mọi người, bây giờ lại ở ngay bên Giản Triều Vân. Hắn cầm bình rượu đặt mạnh xuống bàn mà Giản Triều Vân đang đứng gần, vẻ mặt thù địch nhìn kẻ kia.
“Diệp tiền bối, ngài đã có tuổi rồi, vẫn là không nên làm những việc này với trẻ nhỏ.”
Diệp Tự Vinh lại không cảm thấy như vậy, tự nhiên như không nói: “Không sao, tu chân giới chúng ta không quan trọng tới tuổi tác, ta đợi được.”
Tiết Minh thực sự đã rất giận dữ, nhưng nhiều người như vậy hắn không muốn làm to chuyện. Tiết Minh đen mặt, gằn từng chữ: “Giản Triều Vân là đệ tử của Linh Vũ Phong ta, ngài đừng mong sẽ có ngày lấy được bất cứ thứ gì.”
Diệp Tự Vinh sâu xa nhìn hắn, dường như hắn đã nhận ra gì đó, hắn cười lớn, sau đó rời đi ngay.
Tiết Minh nhìn hắn như tên điên, hắn nhìn Giản Triều Vân một hồi lâu, khi y vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đột nhiên hắn kéo Giản Triều Vân đi ra ngoài.
_________
Tác giả: đau tay quá, cả lưng nữa (╥﹏╥)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro