Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 10
2024-11-21 23:20:39
Giống như cậu không phải thân ở tận thế, không phải đứng ở trên đường phố hoang phế, vắng vẻ, tràn ngập nguy hiểm, bị tang thi bao vây.
Mà là một du khách, chỉ là đúng lúc đi tới nơi này, dừng lại, gặp một ít chuyện không mấy quan trọng.
Không chút để ý, mơ hồ không giống người thật.
Nếu như Lâm Không Lộc biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ nói cho hắn ta biết, chính mình lúc ấy chỉ là đói choáng váng.
Nhưng Phan Trác Dật học đại học nhân loại học, chuyên nghiên cứu nhân loại. Lúc ấy hắn ta đã cảm thấy, Lâm Không Lộc không giống những người sống sót như bọn họ.
Cậu không có trải qua dị biến thống khổ và sợ hãi khó hiểu, không có sợ hội khi đối mặt nguy hiểm, cũng không có tuyệt vọng hoặc mê mang đối với tương lai.
Cậu cho người ta một loại cảm giác mờ mịt, giống như người trống rỗng xuất hiện, không ràng buộc quá sâu với thế giới này.
Sau đó hắn ta quan sát Lâm Không Lộc và Triệu Châu Chi trao đổi, loại cảm giác này lại càng rõ ràng.
Mà bây giờ, người tưởng chừng như đang ở xa thế giới này hóa ra lại hứng thú hoặc quan tâm đến ai đó, lại còn nóng lòng muốn biết người kia đang ở đâu.
Cái này giống như con diều bỗng nhiên có dây, người giả nhiều hơn một chút người sống.
Phan Trác Dật bị bệnh chuyên nghiệp, hứng thú hỏi: “Cậu quen Giang đội à?”
Lâm Không Lộc nhất thời nghẹn lời, nghĩ thầm có thể là bạn trai cũ, như vậy có tính là quen biết sao?
“Có lẽ là vậy.” Cuối cùng cậu gật đầu, mơ hồ trả lời.
Nếu đối phương thật sự là nam chính.
“Thật không khéo.” Nghe vậy, Triệu Châu Chi ở một bên nhíu mày, nói: “Tiểu Giang tiên sinh và thiếu tá Trần đều không có ở đây, buổi sáng bọn họ đã dẫn đội đi rồi.”
Lâm Không Lộc nghe vậy một trận thất vọng, nhưng tiếp theo lại hỏi: “Vậy khi nào bọn họ trở về?”
“Khó nói.” Triệu Châu Chi lắc đầu: “Có thể hôm nay sẽ về, cũng có thể ngày mai.”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng “bốp’’.
Ba người lập tức theo tiếng nhìn lại, thấy người sống sót lúc trước ngủ không cẩn thận làm rơi đĩa cơm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Không Lộc vừa muốn dời tầm mắt về, nhưng rất nhanh, lại ý thức được không đúng.
Không, hắn ta không phải không cẩn thận, mà là tay hắn ta đang run rẩy.
Triệu Châu Chi và Phan Trác Dật cũng nhanh chóng phát hiện, vẻ mặt căng thẳng. Mặt Lâm Không Lộc không thay đổi, tay lặng lẽ sờ cung chữ thập trong túi.
Quả nhiên một giây sau, người sống sót kia bỗng nhiên cuộn tròn trên mặt đất, cả người co giật, tiếp theo không đợi bất cứ kẻ nào có phản ứng, một ngụm máu đen lập tức phun lên bàn ăn.
Một người sống sót khác gần hắn ta ý thức được cái gì, sắc mặt trong nháy mắt biến trắng, sợ tới mức vội vàng bò dậy, vừa lăn vừa bò chạy về phía bọn Lâm Không Lộc.
Lâm Không Lộc chậm rãi giơ cung chữ thập lên, mím thật chặt đôi môi khô khốc, tầm mắt không hề dời nhìn chằm chằm người cuộn mình trên mặt đất.
Mà là một du khách, chỉ là đúng lúc đi tới nơi này, dừng lại, gặp một ít chuyện không mấy quan trọng.
Không chút để ý, mơ hồ không giống người thật.
Nếu như Lâm Không Lộc biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ nói cho hắn ta biết, chính mình lúc ấy chỉ là đói choáng váng.
Nhưng Phan Trác Dật học đại học nhân loại học, chuyên nghiên cứu nhân loại. Lúc ấy hắn ta đã cảm thấy, Lâm Không Lộc không giống những người sống sót như bọn họ.
Cậu không có trải qua dị biến thống khổ và sợ hãi khó hiểu, không có sợ hội khi đối mặt nguy hiểm, cũng không có tuyệt vọng hoặc mê mang đối với tương lai.
Cậu cho người ta một loại cảm giác mờ mịt, giống như người trống rỗng xuất hiện, không ràng buộc quá sâu với thế giới này.
Sau đó hắn ta quan sát Lâm Không Lộc và Triệu Châu Chi trao đổi, loại cảm giác này lại càng rõ ràng.
Mà bây giờ, người tưởng chừng như đang ở xa thế giới này hóa ra lại hứng thú hoặc quan tâm đến ai đó, lại còn nóng lòng muốn biết người kia đang ở đâu.
Cái này giống như con diều bỗng nhiên có dây, người giả nhiều hơn một chút người sống.
Phan Trác Dật bị bệnh chuyên nghiệp, hứng thú hỏi: “Cậu quen Giang đội à?”
Lâm Không Lộc nhất thời nghẹn lời, nghĩ thầm có thể là bạn trai cũ, như vậy có tính là quen biết sao?
“Có lẽ là vậy.” Cuối cùng cậu gật đầu, mơ hồ trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu đối phương thật sự là nam chính.
“Thật không khéo.” Nghe vậy, Triệu Châu Chi ở một bên nhíu mày, nói: “Tiểu Giang tiên sinh và thiếu tá Trần đều không có ở đây, buổi sáng bọn họ đã dẫn đội đi rồi.”
Lâm Không Lộc nghe vậy một trận thất vọng, nhưng tiếp theo lại hỏi: “Vậy khi nào bọn họ trở về?”
“Khó nói.” Triệu Châu Chi lắc đầu: “Có thể hôm nay sẽ về, cũng có thể ngày mai.”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng “bốp’’.
Ba người lập tức theo tiếng nhìn lại, thấy người sống sót lúc trước ngủ không cẩn thận làm rơi đĩa cơm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Không Lộc vừa muốn dời tầm mắt về, nhưng rất nhanh, lại ý thức được không đúng.
Không, hắn ta không phải không cẩn thận, mà là tay hắn ta đang run rẩy.
Triệu Châu Chi và Phan Trác Dật cũng nhanh chóng phát hiện, vẻ mặt căng thẳng. Mặt Lâm Không Lộc không thay đổi, tay lặng lẽ sờ cung chữ thập trong túi.
Quả nhiên một giây sau, người sống sót kia bỗng nhiên cuộn tròn trên mặt đất, cả người co giật, tiếp theo không đợi bất cứ kẻ nào có phản ứng, một ngụm máu đen lập tức phun lên bàn ăn.
Một người sống sót khác gần hắn ta ý thức được cái gì, sắc mặt trong nháy mắt biến trắng, sợ tới mức vội vàng bò dậy, vừa lăn vừa bò chạy về phía bọn Lâm Không Lộc.
Lâm Không Lộc chậm rãi giơ cung chữ thập lên, mím thật chặt đôi môi khô khốc, tầm mắt không hề dời nhìn chằm chằm người cuộn mình trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro