Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 11
2024-11-21 23:20:39
Bên ngoài màn khử trùng, những người cảnh giác cũng chú ý tới động tĩnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng ấn súng.
Nhưng mội thứ ở trong mắt Lâm Không Lộc, lại đều thành động tác chậm. Khóe mắt của cậu thoáng nhìn những người bên ngoài tấm rèm đang rút súng từng khung hình, trong khi những người trên mặt đất cũng đang đứng dậy trong tư thế vặn vẹo từng khung hình.
Những mạch máu màu nâu đen nổi lên dưới da, từ cổ lan tràn đến trên mặt, vặn vẹo như rễ cây. Ánh mắt cũng nhanh chóng đục ngầu, biến thành trắng bệch, tiếp theo lại phủ kín tơ máu như mạng nhện. Hắn ta mở miệng, nước miếng chảy xuống, lao về phía người gần hắn ta nhất.
Không, đã không thể gọi là “hắn ta” nữa rồi, biến dị quá nhanh.
Ngón tay Lâm Không Lộc khẽ nhúc nhích, bình tĩnh bắn tên, so với tiếng súng ngoài rèm còn nhanh hơn một giây. Mũi tên nhọn xé gió, trong nháy mắt xuyên qua đầu tang thi, ngay sau đó viên đạn mới tới.
Bên trong kho hàng thoáng chốc yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía bên này. Cho đến khi “rầm” một tiếng, tang thi ngã xuống đất, mọi người mới hoàn hồn, lập tức hoảng loạn ồn ào.
“Có người biến dị, tại sao có thể như vậy?”
“Không phải đã kiểm tra rồi.”
“Cắn người!”
“Đã nói không nên cách ly ở nhà kho.”
“Nhưng không ở đây, còn có thể ở đâu cũng không có nơi an toàn khác.”
“...”
Góc tường nhà kho, người sống sót được cứu thở phào nhẹ nhõm, khi bò dậy lần nữa, chân đều có chút như nhũn ra, vội vàng trốn đến phía sau Lâm Không Lộc.
Phan Trác Dật có chút muốn cười, người này cao lớn, trốn sau lưng Lâm Không Lộc “nhỏ nhắn” hơn bản thân rất nhiều, trông có vẻ hơi buồn cười.
Nhưng nghĩ đến đồng bạn vừa mới chết, hắn ta lại thật sự cười không nổi. Mặc dù hắn và đối phương quen biết không lâu, nhưng cũng vài lần cùng nhau đi ra ngoài kiếm qua vật tư, xem như vào sinh ra tử.
Hơn nữa một người cách đó không lâu đang còn tốt, bỗng nhiên dị biến thành tang thi, dù là hai tháng qua chuyện này đã xảy ra không chỉ một lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, vẫn là sẽ tâm tình trầm trọng.
Triệu Châu Chi cũng khó chịu, thở dài thật dài.
Bên ngoài tấm màn khử trùng, người phụ trách an ninh đã đi vào xử lý thi thể, người vừa bắn cũng bước vào, nhìn thoáng qua Lâm Không Lộc, bỗng nhiên nói: “Mũi tên bắn không tệ, trước kia đã luyện qua.”
Lâm Không Lộc có một cái chớp mắt mờ mịt, cậu không có luyện qua, nhưng có một số việc, cậu giống như bản năng mà sẽ, giống như lái xe, dùng súng, còn có bắn tên.
Có thể đã học trước khi mất trí nhớ.
Cậu gật đầu lung tung.
Triệu Châu Chi cho rằng vẻ mặt cậu mờ mịt, là bởi vì không biết người trước mắt này, vội giới thiệu: “Đây là Thiếu úy Sầm Tân Sầm thiếu úy, đi cùng thiếu tá Trần.”
Lâm Không Lộc “ồ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết, nói với Sầm Tân: “Xin chào.”
Cậu theo bản năng vươn tay, nhưng nghĩ đến chính mình bị vây trong trạng thái cách ly, hơn nữa vừa rồi xảy ra chuyện người cách ly biến thành tang thi, lại cảm thấy không ổn, sau khi do dự một chút, lại rụt tay về.
Nhưng mội thứ ở trong mắt Lâm Không Lộc, lại đều thành động tác chậm. Khóe mắt của cậu thoáng nhìn những người bên ngoài tấm rèm đang rút súng từng khung hình, trong khi những người trên mặt đất cũng đang đứng dậy trong tư thế vặn vẹo từng khung hình.
Những mạch máu màu nâu đen nổi lên dưới da, từ cổ lan tràn đến trên mặt, vặn vẹo như rễ cây. Ánh mắt cũng nhanh chóng đục ngầu, biến thành trắng bệch, tiếp theo lại phủ kín tơ máu như mạng nhện. Hắn ta mở miệng, nước miếng chảy xuống, lao về phía người gần hắn ta nhất.
Không, đã không thể gọi là “hắn ta” nữa rồi, biến dị quá nhanh.
Ngón tay Lâm Không Lộc khẽ nhúc nhích, bình tĩnh bắn tên, so với tiếng súng ngoài rèm còn nhanh hơn một giây. Mũi tên nhọn xé gió, trong nháy mắt xuyên qua đầu tang thi, ngay sau đó viên đạn mới tới.
Bên trong kho hàng thoáng chốc yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía bên này. Cho đến khi “rầm” một tiếng, tang thi ngã xuống đất, mọi người mới hoàn hồn, lập tức hoảng loạn ồn ào.
“Có người biến dị, tại sao có thể như vậy?”
“Không phải đã kiểm tra rồi.”
“Cắn người!”
“Đã nói không nên cách ly ở nhà kho.”
“Nhưng không ở đây, còn có thể ở đâu cũng không có nơi an toàn khác.”
“...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Góc tường nhà kho, người sống sót được cứu thở phào nhẹ nhõm, khi bò dậy lần nữa, chân đều có chút như nhũn ra, vội vàng trốn đến phía sau Lâm Không Lộc.
Phan Trác Dật có chút muốn cười, người này cao lớn, trốn sau lưng Lâm Không Lộc “nhỏ nhắn” hơn bản thân rất nhiều, trông có vẻ hơi buồn cười.
Nhưng nghĩ đến đồng bạn vừa mới chết, hắn ta lại thật sự cười không nổi. Mặc dù hắn và đối phương quen biết không lâu, nhưng cũng vài lần cùng nhau đi ra ngoài kiếm qua vật tư, xem như vào sinh ra tử.
Hơn nữa một người cách đó không lâu đang còn tốt, bỗng nhiên dị biến thành tang thi, dù là hai tháng qua chuyện này đã xảy ra không chỉ một lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, vẫn là sẽ tâm tình trầm trọng.
Triệu Châu Chi cũng khó chịu, thở dài thật dài.
Bên ngoài tấm màn khử trùng, người phụ trách an ninh đã đi vào xử lý thi thể, người vừa bắn cũng bước vào, nhìn thoáng qua Lâm Không Lộc, bỗng nhiên nói: “Mũi tên bắn không tệ, trước kia đã luyện qua.”
Lâm Không Lộc có một cái chớp mắt mờ mịt, cậu không có luyện qua, nhưng có một số việc, cậu giống như bản năng mà sẽ, giống như lái xe, dùng súng, còn có bắn tên.
Có thể đã học trước khi mất trí nhớ.
Cậu gật đầu lung tung.
Triệu Châu Chi cho rằng vẻ mặt cậu mờ mịt, là bởi vì không biết người trước mắt này, vội giới thiệu: “Đây là Thiếu úy Sầm Tân Sầm thiếu úy, đi cùng thiếu tá Trần.”
Lâm Không Lộc “ồ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết, nói với Sầm Tân: “Xin chào.”
Cậu theo bản năng vươn tay, nhưng nghĩ đến chính mình bị vây trong trạng thái cách ly, hơn nữa vừa rồi xảy ra chuyện người cách ly biến thành tang thi, lại cảm thấy không ổn, sau khi do dự một chút, lại rụt tay về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro