Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 17
2024-11-21 23:20:39
Lâm Không Lộc nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, đồng thời an ủi hắn: "Cậu đừng quá căng thẳng.”
“Tôi, tôi không căng thẳng, tôi chỉ là lần đầu tiên bị nhiều xác sống vây quanh như vậy, còn đều là xác sống cấp cao…… Chúng ta có phải đã xông vào hang ổ của thây ma rồi không? Mấy con này là thứ gì mà chạy nhanh thế, súng cũng không giết nổi.”
Phan Trác Dật càng nói giọng càng run, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng, nhắm thật chuẩn, lấy hết can đảm, nghiến răng bắn.
“Đùng” một tiếng nổ lớn, cùng với tiếng đạn xé gió, thây ma xúc tu đang lao về xe việt dã nháy mắt nổ tung, cùng với mấy con thây ma xung quanh cùng nhau biến mất trong ngọn lửa.
“Bắn trúng rồi!” Phan Trác Dật kích động vỗ mạnh vào đùi, sau đó mới lau mồ hôi nơi khóe mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Không Lộc lại không mấy lạc quan với tình hình hiện tại. Vũ khí hạng nặng tuy có sức mạnh lớn nhưng tiếng nổ cũng to, sẽ thu hút thêm nhiều thây ma.
Nếu bọn họ không thể nhanh chóng phá vỡ vòng vây, tình hình sẽ càng ngày càng tệ hơn theo thời gian.
Cậu nắm chặt tay lái, liếc mắt nhìn thây ma không ngừng tràn lên từ bốn phía, bỗng cầm lấy bộ đàm, nói với xe chạy phía trước: “Sầm ca, từ giờ trở đi, mọi người cố gắng không sử dụng vũ khí hạng nặng, chú ý phòng ngự, đợi lát nữa tôi phá vòng vây trước, dẫn dụ thây ma, sau đó sẽ lại hội ngộ với mọi người.”
Sầm Tân sửng sốt, sau khi hoàn hồn lập tức phản đối: “Không được, kia đều là xác sống cấp cao, xe cậu chịu không nổi đâu.”
Hơn nữa, dù có chịu được tấn công, tốc độ của thây ma cũng rất nhanh, nếu không cắt đuôi được, rất có thể sẽ lâm vào tình trạng bị bao vây tấn công.
Tất cả đều nghĩ đến chuyện này, nhưng Lâm Không Lộc lại nói: “Đây là cách nhanh nhất, cũng là cách tốt nhất."
Triệu Châu Chi đi cùng xe với Sầm Tân vừa nghe thấy thì lập tức thảng thốt hét lên: “Tiểu Lộc, đừng làm bừa, Tiểu Phan, mau ngăn cậu ấy lại.”
Nhưng Lâm Không Lộc lúc này đã ấn còi vang trời, cũng đã đạp mạnh chân ga.
Nháy mắt, sự chú ý của thây ma đều bị hấp dẫn bởi chiếc xe việt dã này, Phan Trác Dật còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác cả người và xe đều cùng nhau bay lên.
“Lâm Lâm Lâm…… Lâm Tiểu Lộc” sắc mặt hắn trắng bệch, giọng nói run run, “Tuy rằng tôi đã xác định là có thể bị nhiễm bệnh rồi, dù sao sớm muộn gì cũng chết, chi bằng trước khi chết có thể làm gối đỡ cho mọi người, quyết tâm nghĩ cách gia nhập đội cứu hộ, nhưng... nhưng cũng không thể chết vì tai nạn xe được."
“Yên tâm, sẽ không kéo cậu cùng chết đâu.” Lâm Không Lộc giọng bình tĩnh, tầm mắt vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh.
Cậu cảm thấy kỹ thuật lái xe của bản thân khá tốt, phương án này hẳn là sẽ khả thi, hơn nữa ——
Quả nhiên, khi sự tập trung của cậu đạt đến đỉnh điểm, cảm giác khi bắn chết tên biến dị trong kho lại xuất hiện.
“Tôi, tôi không căng thẳng, tôi chỉ là lần đầu tiên bị nhiều xác sống vây quanh như vậy, còn đều là xác sống cấp cao…… Chúng ta có phải đã xông vào hang ổ của thây ma rồi không? Mấy con này là thứ gì mà chạy nhanh thế, súng cũng không giết nổi.”
Phan Trác Dật càng nói giọng càng run, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng, nhắm thật chuẩn, lấy hết can đảm, nghiến răng bắn.
“Đùng” một tiếng nổ lớn, cùng với tiếng đạn xé gió, thây ma xúc tu đang lao về xe việt dã nháy mắt nổ tung, cùng với mấy con thây ma xung quanh cùng nhau biến mất trong ngọn lửa.
“Bắn trúng rồi!” Phan Trác Dật kích động vỗ mạnh vào đùi, sau đó mới lau mồ hôi nơi khóe mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Không Lộc lại không mấy lạc quan với tình hình hiện tại. Vũ khí hạng nặng tuy có sức mạnh lớn nhưng tiếng nổ cũng to, sẽ thu hút thêm nhiều thây ma.
Nếu bọn họ không thể nhanh chóng phá vỡ vòng vây, tình hình sẽ càng ngày càng tệ hơn theo thời gian.
Cậu nắm chặt tay lái, liếc mắt nhìn thây ma không ngừng tràn lên từ bốn phía, bỗng cầm lấy bộ đàm, nói với xe chạy phía trước: “Sầm ca, từ giờ trở đi, mọi người cố gắng không sử dụng vũ khí hạng nặng, chú ý phòng ngự, đợi lát nữa tôi phá vòng vây trước, dẫn dụ thây ma, sau đó sẽ lại hội ngộ với mọi người.”
Sầm Tân sửng sốt, sau khi hoàn hồn lập tức phản đối: “Không được, kia đều là xác sống cấp cao, xe cậu chịu không nổi đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, dù có chịu được tấn công, tốc độ của thây ma cũng rất nhanh, nếu không cắt đuôi được, rất có thể sẽ lâm vào tình trạng bị bao vây tấn công.
Tất cả đều nghĩ đến chuyện này, nhưng Lâm Không Lộc lại nói: “Đây là cách nhanh nhất, cũng là cách tốt nhất."
Triệu Châu Chi đi cùng xe với Sầm Tân vừa nghe thấy thì lập tức thảng thốt hét lên: “Tiểu Lộc, đừng làm bừa, Tiểu Phan, mau ngăn cậu ấy lại.”
Nhưng Lâm Không Lộc lúc này đã ấn còi vang trời, cũng đã đạp mạnh chân ga.
Nháy mắt, sự chú ý của thây ma đều bị hấp dẫn bởi chiếc xe việt dã này, Phan Trác Dật còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác cả người và xe đều cùng nhau bay lên.
“Lâm Lâm Lâm…… Lâm Tiểu Lộc” sắc mặt hắn trắng bệch, giọng nói run run, “Tuy rằng tôi đã xác định là có thể bị nhiễm bệnh rồi, dù sao sớm muộn gì cũng chết, chi bằng trước khi chết có thể làm gối đỡ cho mọi người, quyết tâm nghĩ cách gia nhập đội cứu hộ, nhưng... nhưng cũng không thể chết vì tai nạn xe được."
“Yên tâm, sẽ không kéo cậu cùng chết đâu.” Lâm Không Lộc giọng bình tĩnh, tầm mắt vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh.
Cậu cảm thấy kỹ thuật lái xe của bản thân khá tốt, phương án này hẳn là sẽ khả thi, hơn nữa ——
Quả nhiên, khi sự tập trung của cậu đạt đến đỉnh điểm, cảm giác khi bắn chết tên biến dị trong kho lại xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro