Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 22
2024-11-21 23:20:39
Lâm Không Lộc càng kinh ngạc, đây là cảnh trong chương trình thiếu nhi nào thế?
Cậu vung tay lên trời, dễ dàng bắt lấy cây gây. Con thỏ đang cầm một đầu của gậy bỗng nhiên bị treo lủng lẳng trên cây gậy, nhất thời ngơ ngác.
Lâm Không Lộc ngẩng đầu.
Một người một thỏ trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, đột nhiên, cái tay cầm gậy của nó run lên kịch liệt.
Con thỏ nháy mắt bị hất văng ra, lăn hai vòng trên mặt đất “Chít chít”, bị quăng ngã thành một cục bông, khi bò dậy, cả cơ thể nó có chút choáng váng.
Lâm Không Lộc đi tới, định xách nó lên. Nhưng lúc này, trong chiếc xe ở phía xa, Phan Trác Dật bỗng nhiên hô to “Cẩn thận”.
Lâm Không Lộc cùng lúc nhận thấy nguy hiểm, nhanh chóng nhìn về phía sau bên phải.
Từ sau tòa nhà bỏ hoang, đột nhiên xuất hiện hơn chục con chó thây ma, đôi mắt chúng như bị phủ một lớp màng trắng, lông da nửa trụi, có con thậm chí còn bị lột cả da thịt, để lộ ra bộ xương trơ trọi.
Nhưng khi ngửi thấy sự hiện diện của sinh vật sống, chúng ngay lập tức chảy nước dãi, nhảy chồm tới.
Tốc độ quá nhanh!
Lâm Không Lộc nhíu mày, không kịp dùng tên, lập tức ném cung đi, rút súng, nhắm vào con chó thây ma gần và nhanh nhất.
Một bên, con thỏ vừa tỉnh lại từ cơn choáng váng, vừa nhìn thấy cảnh này, liền sợ tới mức chân mềm nhũn, lùi về phía sau, giọng nói run run: “Chó, chó thây ma?”
Lâm Không Lộc tập trung cao độ, không rảnh để ý đến lời của nó.
Đây là lần hiếm hoi cậu sợ hãi, mặc dù cậu giỏi dùng cung, bắn súng cũng rất chuẩn, nhưng phải thừa nhận rằng cơ thể này rất yếu, chạy chắc chắn không thoát, mà con chó thây ma nhanh nhất đã sắp bổ nhào vào đỉnh đầu cậu.
Cậu chăm chú nhìn con chó thây ma, cuối cùng hình ảnh tua chậm cũng hiện ra trước mắt.
Nhưng ngay khi cậu định bóp cò súng, cây gậy trong tay trái bỗng nhiên dài ra, biến thành một cây quyền trượng màu cà rốt, mà trên đỉnh quyền trượng còn bao quanh một củ cà rốt bị cắn một miếng.
Lâm Không Lộc lập tức cảm thấy toàn bộ tinh lực bị hút vào "củ cà rốt", đồng thời đỉnh quyền trượng bay vụt ra những sợi tơ trắng tựa như ánh sáng.
Sợi tơ cứng như thép, sắc như dao, chỉ trong chốc lát đã chặt đứt đầu hơn chục con chó thây ma.
Lâm Không Lộc sửng sốt, sau khi hoàn hồn, đột nhiên cảm thấy kiệt sức, cảm giác như thân thể bị đào rỗng. Quyền trượng cũng lập tức nhỏ lại, lại biến thành củ cà rốt to bằng bàn tay.
Cậu vô thức vuốt ve đầu ngón tay, phát hiện chất liệu giống như gỗ, đây rõ ràng không phải là củ cà rốt thật.
Phía sau cậu, con thỏ cũng bị cảnh này làm choáng váng, vô thức lẩm bẩm "Thì ra củ cà rốt hỏng này còn có thể lợi hại như vậy..."
Nó hồi thần lại, nhìn thấy đầu chó dưới mặt đất, nó sợ hãi vội vàng che cổ lại, đôi tai dài đầy lông xù ép sát đầu.
Nhưng không biết nghĩ đến cái gì, nó bỗng nhiên trở nên mạnh dạn, chạy vọt tới, ôm chặt cẳng chân của Lâm Không Lộc.
Cậu vung tay lên trời, dễ dàng bắt lấy cây gây. Con thỏ đang cầm một đầu của gậy bỗng nhiên bị treo lủng lẳng trên cây gậy, nhất thời ngơ ngác.
Lâm Không Lộc ngẩng đầu.
Một người một thỏ trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, đột nhiên, cái tay cầm gậy của nó run lên kịch liệt.
Con thỏ nháy mắt bị hất văng ra, lăn hai vòng trên mặt đất “Chít chít”, bị quăng ngã thành một cục bông, khi bò dậy, cả cơ thể nó có chút choáng váng.
Lâm Không Lộc đi tới, định xách nó lên. Nhưng lúc này, trong chiếc xe ở phía xa, Phan Trác Dật bỗng nhiên hô to “Cẩn thận”.
Lâm Không Lộc cùng lúc nhận thấy nguy hiểm, nhanh chóng nhìn về phía sau bên phải.
Từ sau tòa nhà bỏ hoang, đột nhiên xuất hiện hơn chục con chó thây ma, đôi mắt chúng như bị phủ một lớp màng trắng, lông da nửa trụi, có con thậm chí còn bị lột cả da thịt, để lộ ra bộ xương trơ trọi.
Nhưng khi ngửi thấy sự hiện diện của sinh vật sống, chúng ngay lập tức chảy nước dãi, nhảy chồm tới.
Tốc độ quá nhanh!
Lâm Không Lộc nhíu mày, không kịp dùng tên, lập tức ném cung đi, rút súng, nhắm vào con chó thây ma gần và nhanh nhất.
Một bên, con thỏ vừa tỉnh lại từ cơn choáng váng, vừa nhìn thấy cảnh này, liền sợ tới mức chân mềm nhũn, lùi về phía sau, giọng nói run run: “Chó, chó thây ma?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Không Lộc tập trung cao độ, không rảnh để ý đến lời của nó.
Đây là lần hiếm hoi cậu sợ hãi, mặc dù cậu giỏi dùng cung, bắn súng cũng rất chuẩn, nhưng phải thừa nhận rằng cơ thể này rất yếu, chạy chắc chắn không thoát, mà con chó thây ma nhanh nhất đã sắp bổ nhào vào đỉnh đầu cậu.
Cậu chăm chú nhìn con chó thây ma, cuối cùng hình ảnh tua chậm cũng hiện ra trước mắt.
Nhưng ngay khi cậu định bóp cò súng, cây gậy trong tay trái bỗng nhiên dài ra, biến thành một cây quyền trượng màu cà rốt, mà trên đỉnh quyền trượng còn bao quanh một củ cà rốt bị cắn một miếng.
Lâm Không Lộc lập tức cảm thấy toàn bộ tinh lực bị hút vào "củ cà rốt", đồng thời đỉnh quyền trượng bay vụt ra những sợi tơ trắng tựa như ánh sáng.
Sợi tơ cứng như thép, sắc như dao, chỉ trong chốc lát đã chặt đứt đầu hơn chục con chó thây ma.
Lâm Không Lộc sửng sốt, sau khi hoàn hồn, đột nhiên cảm thấy kiệt sức, cảm giác như thân thể bị đào rỗng. Quyền trượng cũng lập tức nhỏ lại, lại biến thành củ cà rốt to bằng bàn tay.
Cậu vô thức vuốt ve đầu ngón tay, phát hiện chất liệu giống như gỗ, đây rõ ràng không phải là củ cà rốt thật.
Phía sau cậu, con thỏ cũng bị cảnh này làm choáng váng, vô thức lẩm bẩm "Thì ra củ cà rốt hỏng này còn có thể lợi hại như vậy..."
Nó hồi thần lại, nhìn thấy đầu chó dưới mặt đất, nó sợ hãi vội vàng che cổ lại, đôi tai dài đầy lông xù ép sát đầu.
Nhưng không biết nghĩ đến cái gì, nó bỗng nhiên trở nên mạnh dạn, chạy vọt tới, ôm chặt cẳng chân của Lâm Không Lộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro