Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 23
2024-11-21 23:20:39
Lâm Không Lộc không phòng bị, bị ôm chặt, nhấc chân định hất ra.
Nhưng lúc này con thỏ ôm chặt không buông, ngước cái mặt đầy lông xù, giọng điệu chân thành lại dễ thương: “Đại ca, em gọi anh là đại ca, sau này em theo anh nhé?”
Cái chân đang nhấc lên của Lâm Không Lộc khựng lại, hơi kinh ngạc: “Sao lại nói thế?”
“Khụ khụ,” con thỏ tươi cười nịnh nọt, “Đại ca, anh xem, em vừa hay có cà rốt, anh vừa hay có thể sử dụng, chúng ta đúng là duyên trời tác hợp, trời sinh một cặp, thiên…… Cái này, tóm lại, chính là số phận đã an bài chúng ta nhất định phải trở thành cộng sự.”
Nó nhìn ra rồi, củ cà rốt này trong tay nó không có tác dụng gì, nhưng trong tay con người này lại rất hữu ích. Theo 108 cuốn tiểu thuyết "Long Ngạo Thiên" mà nó đã xem trong điện thoại di động của con người, hiện tại, chính là lúc linh thú thỏ biến dị lên sàn.
Tóm lại, trước mắt nhất định phải ôm thật chặt cái đùi này, bằng không khó mà giữ được cái mạng nhỏ này, nó không muốn như những con chó thây ma kia, đầu lìa khỏi xác.
Lâm Không Lộc nghe vậy liền cau có, nhắc nhở nó: “Thành ngữ không phải dùng như thế.”
“À, cái này không quan trọng.” Con thỏ tiếp tục ôm lấy cẳng chân cậu, “Đại ca, gọi em là Ngạo Thiên, là em tự đặt tên cho mình đấy, anh tên là gì? Hay thế này nhé, tổ hợp của chúng ta liền lấy chữ 'Ngạo' trong tên của em, rồi lại lấy thêm chữ ‘Thiên’, gọi là tổ hợp Ngạo Thiên, anh thấy thế nào?”
Lâm Không Lộc: “…… Tôi thấy chẳng hay ho gì.”
Đã giỏi như vậy, sao không ra mắt làm người nổi tiếng luôn đi?
“Hay thế này nhé…”
Con thỏ còn muốn nói nữa, nhưng Lâm Không Lộc đã túm lấy cái tai đầy lông xù của nó…… Ừm, cảm giác cũng không tồi.
Sau đó quăng mạnh nó xuống dưới, mặt vô cảm nói: “Trước tiên, mày phải giải thích tại sao lại lừa người đến đây."
“Ô.” Con thỏ lập tức chột dạ.
Nó, Ngạo Thiên, làm việc cả đời, cần gì phải giải thích với người ta?... Nhưng lúc ôm đùi thì lại là ngoại lệ.
Vì thế vội vàng nói: “Kỳ thật……em thấy những con vật ngốc nghếch khác ăn bậy ăn bạ, cuối cùng đều biến thành thây ma, em thấy mình thông minh như vậy, chắc chắn không thể giống chúng được."
"Sau đó em thấy trong số các người có vài người không bị biến thành thây ma, đoán rằng thức ăn của các người hẳn là không có vấn đề, nên em định đánh ngất vài người đi ngang qua... Được rồi, là lừa vài người đi ngang qua."
Thấy Lâm Không Lộc hơi nheo mắt, nó vội lại sửa lời.
“Em chỉ là lừa người đến đánh ngất, cướp một ít thức ăn, rồi sau đó lẩn đi. Những người đó tỉnh lại, rồi tự mình rời đi, em thực sự không làm hại họ. Anh xem em nhỏ bé yếu đuối như thế này, làm sao có thể là đối thủ của loài người được chứ?"
“Hơn nữa em tổng cộng chỉ cướp có năm lần, thêm lần này là lần thứ sáu, còn thất bại, em đã đói đến mức gặm cỏ bảy ngày rồi. Em thật sự không phải một con thỏ xấu mà.”
Nhưng lúc này con thỏ ôm chặt không buông, ngước cái mặt đầy lông xù, giọng điệu chân thành lại dễ thương: “Đại ca, em gọi anh là đại ca, sau này em theo anh nhé?”
Cái chân đang nhấc lên của Lâm Không Lộc khựng lại, hơi kinh ngạc: “Sao lại nói thế?”
“Khụ khụ,” con thỏ tươi cười nịnh nọt, “Đại ca, anh xem, em vừa hay có cà rốt, anh vừa hay có thể sử dụng, chúng ta đúng là duyên trời tác hợp, trời sinh một cặp, thiên…… Cái này, tóm lại, chính là số phận đã an bài chúng ta nhất định phải trở thành cộng sự.”
Nó nhìn ra rồi, củ cà rốt này trong tay nó không có tác dụng gì, nhưng trong tay con người này lại rất hữu ích. Theo 108 cuốn tiểu thuyết "Long Ngạo Thiên" mà nó đã xem trong điện thoại di động của con người, hiện tại, chính là lúc linh thú thỏ biến dị lên sàn.
Tóm lại, trước mắt nhất định phải ôm thật chặt cái đùi này, bằng không khó mà giữ được cái mạng nhỏ này, nó không muốn như những con chó thây ma kia, đầu lìa khỏi xác.
Lâm Không Lộc nghe vậy liền cau có, nhắc nhở nó: “Thành ngữ không phải dùng như thế.”
“À, cái này không quan trọng.” Con thỏ tiếp tục ôm lấy cẳng chân cậu, “Đại ca, gọi em là Ngạo Thiên, là em tự đặt tên cho mình đấy, anh tên là gì? Hay thế này nhé, tổ hợp của chúng ta liền lấy chữ 'Ngạo' trong tên của em, rồi lại lấy thêm chữ ‘Thiên’, gọi là tổ hợp Ngạo Thiên, anh thấy thế nào?”
Lâm Không Lộc: “…… Tôi thấy chẳng hay ho gì.”
Đã giỏi như vậy, sao không ra mắt làm người nổi tiếng luôn đi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hay thế này nhé…”
Con thỏ còn muốn nói nữa, nhưng Lâm Không Lộc đã túm lấy cái tai đầy lông xù của nó…… Ừm, cảm giác cũng không tồi.
Sau đó quăng mạnh nó xuống dưới, mặt vô cảm nói: “Trước tiên, mày phải giải thích tại sao lại lừa người đến đây."
“Ô.” Con thỏ lập tức chột dạ.
Nó, Ngạo Thiên, làm việc cả đời, cần gì phải giải thích với người ta?... Nhưng lúc ôm đùi thì lại là ngoại lệ.
Vì thế vội vàng nói: “Kỳ thật……em thấy những con vật ngốc nghếch khác ăn bậy ăn bạ, cuối cùng đều biến thành thây ma, em thấy mình thông minh như vậy, chắc chắn không thể giống chúng được."
"Sau đó em thấy trong số các người có vài người không bị biến thành thây ma, đoán rằng thức ăn của các người hẳn là không có vấn đề, nên em định đánh ngất vài người đi ngang qua... Được rồi, là lừa vài người đi ngang qua."
Thấy Lâm Không Lộc hơi nheo mắt, nó vội lại sửa lời.
“Em chỉ là lừa người đến đánh ngất, cướp một ít thức ăn, rồi sau đó lẩn đi. Những người đó tỉnh lại, rồi tự mình rời đi, em thực sự không làm hại họ. Anh xem em nhỏ bé yếu đuối như thế này, làm sao có thể là đối thủ của loài người được chứ?"
“Hơn nữa em tổng cộng chỉ cướp có năm lần, thêm lần này là lần thứ sáu, còn thất bại, em đã đói đến mức gặm cỏ bảy ngày rồi. Em thật sự không phải một con thỏ xấu mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro