Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 26
2024-11-21 23:20:39
Lâm Không Lộc không nói cho nó biết lý do thực sự, chỉ nói: “Tìm thuốc.”
“Tìm thuốc? Cơ thể anh không khỏe sao?” Con thỏ lập tức hứng thú, nói: “Nói cho em nghe, loài thỏ chúng em khi bị bệnh chỉ cần ăn cỏ, em đã từng thử rất nhiều loại thảo dược."
“Loài thỏ chúng mày không sinh bệnh cũng ăn cỏ mà?” Phan Trác Dật ngồi phía trước lái xe không nhịn được chen vào.
“Đó không phải là trọng điểm.” Con thỏ lại tức giận trừng hắn, sau đó lại tự hào nói với Lâm Không Lộc: “Em còn xem qua sách y học của con người, em rất thông minh, nhìn qua là hiểu, anh kể triệu chứng ra, em có thể giúp anh tìm loại thảo dược thích hợp để ăn.”
Lâm Không Lộc im lặng: Người muốn làm bác sĩ thú y, thú lại muốn làm bác sĩ cho con người, thế giới này đến tột cùng là cái gì đây?
“Hơn nữa đi bệnh viện số ba rất nguy hiểm, nếu thực sự có bệnh, không bằng ăn thảo dược.” Con thỏ lại cực lực khuyên bảo.
Lâm Không Lộc không để ý lời nó, nhưng Phan Trác Dật lại rất có hứng thú, muốn xem con thỏ này có thực sự có bản lĩnh không, vì thế hắn nói: “Chán ăn, buồn nôn……”
Con thỏ vội vén lông bụng, đó thực ra là một lớp da giả, bên trong là một cái túi nhỏ.
Nó móc từ trong túi ra một cái quyển sách nhỏ, lật lật tìm kiếm từ khóa: “Chán ăn, buồn nôn, không thích đồ dầu mỡ……”
“Oh my Gosh, anh đây là có thai rồi!”
“Phốc —— khụ khụ!” Phan Trác Dật suýt nữa bị sặc nước miếng.
Mặt Lâm Không Lộc đen xì, quay đầu nhìn về phía con thỏ: “Mày không phân biệt được nam nữ sao?”
Con thỏ: “Á, đúng là vậy, anh là nam. Nhưng mà anh đẹp trai thế này, có lẽ…… Nói không chừng…… Em muốn nói là có khả năng anh kỳ thật...……”
Lâm Không Lộc bỗng nhiên túm lấy tai thỏ, làm bộ muốn ném nó ra xe.
Con thỏ vội vàng ôm chặt lấy cậu, toàn bộ cơ thể treo ở cánh tay cậu, vội vàng sửa lời: “Không không không, ý của em là, hiện tại thế giới đã thay đổi, con thỏ có thể nói chuyện, thì đàn ông mang thai có gì lạ chứ? Trước đây em còn thấy một con thỏ đực sinh một bầy con cơ...."
Lâm Không Lộc: “Mày chắc là cũng không phân biệt được đực cái chứ gì."
Nói xong lại muốn ném nó ra bên ngoài.
“Không không không, có thể là do em nhìn không rõ……” Con thỏ vội vàng xin tha.
Lâm Không Lộc lúc này mới xách nó trở về.
Con thỏ thở phào nhẹ nhõm, trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
*
Hai mươi phút sau, xe việt dã thuận lợi đến gần bệnh viện số ba.
Xem ra con thỏ không cố ý chỉ sai đường, tránh được bị biến thành món thịt kho tàu.
Phan Trác Dật lái xe vòng một vòng, cuối cùng tìm thấy xe của nhóm người Sầm Tân ở cửa đông của bệnh viện.
Giống với suy nghĩ của Lâm Không Lộc, Sầm Tân không chờ được bọn họ nên đã tới bệnh viện số ba trước.
Nhưng khác với dự đoán một chút, bên trong xe lại không có ai, chung quanh cũng không nhìn thấy một bóng người.
“Tìm thuốc? Cơ thể anh không khỏe sao?” Con thỏ lập tức hứng thú, nói: “Nói cho em nghe, loài thỏ chúng em khi bị bệnh chỉ cần ăn cỏ, em đã từng thử rất nhiều loại thảo dược."
“Loài thỏ chúng mày không sinh bệnh cũng ăn cỏ mà?” Phan Trác Dật ngồi phía trước lái xe không nhịn được chen vào.
“Đó không phải là trọng điểm.” Con thỏ lại tức giận trừng hắn, sau đó lại tự hào nói với Lâm Không Lộc: “Em còn xem qua sách y học của con người, em rất thông minh, nhìn qua là hiểu, anh kể triệu chứng ra, em có thể giúp anh tìm loại thảo dược thích hợp để ăn.”
Lâm Không Lộc im lặng: Người muốn làm bác sĩ thú y, thú lại muốn làm bác sĩ cho con người, thế giới này đến tột cùng là cái gì đây?
“Hơn nữa đi bệnh viện số ba rất nguy hiểm, nếu thực sự có bệnh, không bằng ăn thảo dược.” Con thỏ lại cực lực khuyên bảo.
Lâm Không Lộc không để ý lời nó, nhưng Phan Trác Dật lại rất có hứng thú, muốn xem con thỏ này có thực sự có bản lĩnh không, vì thế hắn nói: “Chán ăn, buồn nôn……”
Con thỏ vội vén lông bụng, đó thực ra là một lớp da giả, bên trong là một cái túi nhỏ.
Nó móc từ trong túi ra một cái quyển sách nhỏ, lật lật tìm kiếm từ khóa: “Chán ăn, buồn nôn, không thích đồ dầu mỡ……”
“Oh my Gosh, anh đây là có thai rồi!”
“Phốc —— khụ khụ!” Phan Trác Dật suýt nữa bị sặc nước miếng.
Mặt Lâm Không Lộc đen xì, quay đầu nhìn về phía con thỏ: “Mày không phân biệt được nam nữ sao?”
Con thỏ: “Á, đúng là vậy, anh là nam. Nhưng mà anh đẹp trai thế này, có lẽ…… Nói không chừng…… Em muốn nói là có khả năng anh kỳ thật...……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Không Lộc bỗng nhiên túm lấy tai thỏ, làm bộ muốn ném nó ra xe.
Con thỏ vội vàng ôm chặt lấy cậu, toàn bộ cơ thể treo ở cánh tay cậu, vội vàng sửa lời: “Không không không, ý của em là, hiện tại thế giới đã thay đổi, con thỏ có thể nói chuyện, thì đàn ông mang thai có gì lạ chứ? Trước đây em còn thấy một con thỏ đực sinh một bầy con cơ...."
Lâm Không Lộc: “Mày chắc là cũng không phân biệt được đực cái chứ gì."
Nói xong lại muốn ném nó ra bên ngoài.
“Không không không, có thể là do em nhìn không rõ……” Con thỏ vội vàng xin tha.
Lâm Không Lộc lúc này mới xách nó trở về.
Con thỏ thở phào nhẹ nhõm, trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
*
Hai mươi phút sau, xe việt dã thuận lợi đến gần bệnh viện số ba.
Xem ra con thỏ không cố ý chỉ sai đường, tránh được bị biến thành món thịt kho tàu.
Phan Trác Dật lái xe vòng một vòng, cuối cùng tìm thấy xe của nhóm người Sầm Tân ở cửa đông của bệnh viện.
Giống với suy nghĩ của Lâm Không Lộc, Sầm Tân không chờ được bọn họ nên đã tới bệnh viện số ba trước.
Nhưng khác với dự đoán một chút, bên trong xe lại không có ai, chung quanh cũng không nhìn thấy một bóng người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro