Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 27
2024-11-21 23:20:39
Lâm Không Lộc vốn cho rằng, bọn họ sẽ chờ cậu và Phan Trác Dật ở gần bệnh viện số ba, sau đó cùng nhau tiến vào bệnh viện.
Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đã đi vào trước?
Cậu hạ cửa xe, cẩn thận quan sát hai chiếc xe kia. Rất nhanh, cậu phát hiện qua khe hở của cửa sổ, trang bị của nhóm người Sầm Tân vẫn còn trong xe.
Cậu không khỏi nghi hoặc.
Trang bị vẫn còn, dự đoán vừa rồi là sai, nhóm người Sầm Tân hẳn là vẫn chưa tiến vào bệnh viện. Nhưng toàn bộ cửa đông và khu vực lân cận đều vô cùng vắng vẻ, một bóng người cũng không có.
Vậy nhóm người Sầm Tân đã đi đâu?
Trong lòng Lâm Không Lộc bỗng nhiên cảm thấy bất an,đóng cửa sổ xe lại, quay đầu nhìn về phía ghế lái nói: “Phan……”
Sau đó cậu hoàn toàn sững sờ.
Trên ghế lái lại không có ai.
Vừa rồi Phan Trác Dật còn nói chuyện với cậu, vậy mà bây giờ đã không thấy đâu.
Nhưng cậu có thể chắc chắn rằng vừa rồi không có ai mở hay đóng cửa xe. Phan Trác Dật làm sao có thể đi ra ngoài? Chẳng lẽ là biến mất vào hư không?
Cậu theo bản năng lại nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên, con thỏ ồn ào cũng không thấy.
Lâm Không Lộc thở dốc, cảm giác bất an ngày càng rõ ràng, bên trong xe bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Cậu vô thức nắm chặt quai ba lô bên cạnh, cảnh giác quan sát xung quanh.
Đường phố tĩnh mịch, vẫn không thấy bóng dáng một ai, ngay cả thây ma cũng không có. Xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, như thể cả thế giới này chỉ còn lại một mình cậu.
Lòng bàn tay cậu dần ướt đẫm mồ hôi, hô hấp cũng không tự chủ được mà ngừng lại, một tay nắm chặt súng, đúng lúc này, trước mắt cậu bỗng nhiên lóe lên, cảm giác mất trọng lượng ập đến.
Khi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang ở trong một không gian u ám tanh hôi.
Đây là một căn phòng rộng rãi, bốn phía ẩm ướt dính nhớp, góc tường, trần nhà, sàn nhà đều phủ đầy tơ nhện, bảy tám cái kén khổng lồ treo lơ lửng từ trần nhà xuống mặt đất.
Từ trong các kén, những giọt máu tanh hôi chảy xuống, tụ lại trên mặt đất, trên bức tường bên cạnh còn in dấu tay đầy máu.
Lâm Không Lộc vô thức bịt miệng và mũi, khiếp sợ nhìn cảnh tượng này.
Đây là đâu? Cậu vào đây bằng cách nào?
Nhưng bất luận là vào bằng cách nào, nơi này cũng không an toàn.
Nghĩ vậy, cậu vội đeo ba lô lên, nắm chặt súng cùng củ cà rốt trong túi, cẩn thận tránh tơ nhện, từng bước tiến về phía cửa.
Nhưng tơ nhện giống có ý thức, phát hiện cậu di động, nháy mắt từ bốn phương tám hướng lao tới, trong chốc lát đã trói cậu lại.
"Ưm.” Câu bị siết chặt, kêu lên một tiếng.
Thanh âm kinh động cái kén phía sau, một cái kén không chảy máu, trông giống như kén mới, bắt đầu cố gắng cử động, cuối cùng xoay được nửa vòng.
Lâm Không Lộc ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi phát hiện phần đầu kén lộ ra một khuôn mặt người.
Người nọ rõ ràng đã rất yếu, thấy cậu, vẻ mặt khó coi, giọng điệu buồn bã, "Lại thêm một người bị bắt nữa à."
Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đã đi vào trước?
Cậu hạ cửa xe, cẩn thận quan sát hai chiếc xe kia. Rất nhanh, cậu phát hiện qua khe hở của cửa sổ, trang bị của nhóm người Sầm Tân vẫn còn trong xe.
Cậu không khỏi nghi hoặc.
Trang bị vẫn còn, dự đoán vừa rồi là sai, nhóm người Sầm Tân hẳn là vẫn chưa tiến vào bệnh viện. Nhưng toàn bộ cửa đông và khu vực lân cận đều vô cùng vắng vẻ, một bóng người cũng không có.
Vậy nhóm người Sầm Tân đã đi đâu?
Trong lòng Lâm Không Lộc bỗng nhiên cảm thấy bất an,đóng cửa sổ xe lại, quay đầu nhìn về phía ghế lái nói: “Phan……”
Sau đó cậu hoàn toàn sững sờ.
Trên ghế lái lại không có ai.
Vừa rồi Phan Trác Dật còn nói chuyện với cậu, vậy mà bây giờ đã không thấy đâu.
Nhưng cậu có thể chắc chắn rằng vừa rồi không có ai mở hay đóng cửa xe. Phan Trác Dật làm sao có thể đi ra ngoài? Chẳng lẽ là biến mất vào hư không?
Cậu theo bản năng lại nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên, con thỏ ồn ào cũng không thấy.
Lâm Không Lộc thở dốc, cảm giác bất an ngày càng rõ ràng, bên trong xe bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Cậu vô thức nắm chặt quai ba lô bên cạnh, cảnh giác quan sát xung quanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường phố tĩnh mịch, vẫn không thấy bóng dáng một ai, ngay cả thây ma cũng không có. Xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, như thể cả thế giới này chỉ còn lại một mình cậu.
Lòng bàn tay cậu dần ướt đẫm mồ hôi, hô hấp cũng không tự chủ được mà ngừng lại, một tay nắm chặt súng, đúng lúc này, trước mắt cậu bỗng nhiên lóe lên, cảm giác mất trọng lượng ập đến.
Khi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang ở trong một không gian u ám tanh hôi.
Đây là một căn phòng rộng rãi, bốn phía ẩm ướt dính nhớp, góc tường, trần nhà, sàn nhà đều phủ đầy tơ nhện, bảy tám cái kén khổng lồ treo lơ lửng từ trần nhà xuống mặt đất.
Từ trong các kén, những giọt máu tanh hôi chảy xuống, tụ lại trên mặt đất, trên bức tường bên cạnh còn in dấu tay đầy máu.
Lâm Không Lộc vô thức bịt miệng và mũi, khiếp sợ nhìn cảnh tượng này.
Đây là đâu? Cậu vào đây bằng cách nào?
Nhưng bất luận là vào bằng cách nào, nơi này cũng không an toàn.
Nghĩ vậy, cậu vội đeo ba lô lên, nắm chặt súng cùng củ cà rốt trong túi, cẩn thận tránh tơ nhện, từng bước tiến về phía cửa.
Nhưng tơ nhện giống có ý thức, phát hiện cậu di động, nháy mắt từ bốn phương tám hướng lao tới, trong chốc lát đã trói cậu lại.
"Ưm.” Câu bị siết chặt, kêu lên một tiếng.
Thanh âm kinh động cái kén phía sau, một cái kén không chảy máu, trông giống như kén mới, bắt đầu cố gắng cử động, cuối cùng xoay được nửa vòng.
Lâm Không Lộc ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi phát hiện phần đầu kén lộ ra một khuôn mặt người.
Người nọ rõ ràng đã rất yếu, thấy cậu, vẻ mặt khó coi, giọng điệu buồn bã, "Lại thêm một người bị bắt nữa à."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro